Mọi thở dài, cũng thể ngăn cản nàng.
Dù cha nàng chính là đại tướng quân trấn thủ Bắc Dương!
Bảo vệ Bắc Dương yên bình!
Chillllllll girl !
Lam Nguyệt lợi hại như , đều cảm thán, thật là hổ phụ vô khuyển nữ!
Tần Cửu An bên ngoài , lông mày khẽ nhíu .
Hắn chen đám đông gì đó với nàng, nhưng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn tiến lên.
Lam Nguyệt đến bao quanh, hề thấy .
Cho đến khi nàng chuẩn về thành, Trụ T.ử đột nhiên vẫy tay với ,"Tần Cửu An! Mau! Ngươi và Lam Nguyệt cô nương cùng về , trời sắp tối , bạn đồng hành sẽ hơn."
Nụ mặt Lam Nguyệt cứng , nhưng nhanh thu cảm xúc,"Không cần , cưỡi ngựa tới, đây."
Nàng xoay lên ngựa, đầu Tần Cửu An một cái, phóng như gió.
Tần Cửu An ngẩn ngơ bóng dáng màu lam đó tắm trong ánh hoàng hôn, bất động hồi lâu.
Trụ T.ử nghi hoặc vỗ vai ,"Chuyện gì ? Sao cảm thấy Lam Nguyệt cô nương thích ngươi? Có ngươi chuyện gì khiến nàng giận ? Chẳng hai quen ?"
"Bọn quen ? Ngươi bọn quen từ ? Ta với ngươi." Tần Cửu An nheo mắt, đầy nghi hoặc.
"Là Lam Nguyệt cô nương tự mà! Nàng nàng là bằng hữu của ngươi, bọn từng giúp ngươi, nghĩ chắc vì ngươi nên nàng mới đối xử với bọn như ."
"Trước nàng cũng từng phát màn thầu cho bọn , nhưng thiết thế , khi bọn liên quan đến ngươi, nàng mới dần gần gũi hơn."
" cũng thể là nghĩ nhiều, nàng chỉ đơn thuần lòng , liên quan gì đến ngươi."
Tần Cửu An rũ mắt, gì, chào tạm biệt , chậm rãi trong thành.
Trước ở gần cổng thành, nên về nhà khá nhanh, nhưng bây giờ nơi họ sống cách cổng thành khá xa, mất gần một canh giờ mới về đến nơi.
Mùa thu, dù trời nắng, nhưng màn đêm buông xuống nhanh, rõ ràng lúc nãy còn thấy hoàng hôn, chớp mắt trời tối.
Khi trời tối, Tần Cửu An mới nửa đường.
Đang , bỗng thấy tiếng vó ngựa và tiếng chuông vang lên từ xa.
Hắn ngẩng đầu về phía .
Dưới ánh trăng, lờ mờ thấy một con ngựa phi tới, lưng ngựa là một cô nương.
Hắn dừng bước.
Rất nhanh, Lam Nguyệt cưỡi ngựa đến mặt .
Dưới ánh trăng, gương mặt nàng ẩn hiện lớp lụa mỏng, càng trở nên huyền ảo, giống trần.
Tần Cửu An ngước nàng, cảm nhận rõ ràng tim đang đập điên cuồng thể kiểm soát.
Cảm giác , đây từng .
Vừa xa lạ, đáng sợ.
Bên tai, ngoài tiếng gió chỉ còn tiếng tim đập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-449.html.]
Hai , một lúc lâu ai gì.
Lam Nguyệt cúi xuống gương mặt tuấn tú của , chút kinh ngạc.
Khóe miệng nàng cong lên,"Sao? Nhìn thấy ngạc nhiên?"
Tần Cửu An mím môi,"Lam cô nương, trời khuya, hiện tại cô nên khỏi thành."
Lam Nguyệt khẽ , đưa tay về phía ,"Lên đây."
Tần Cửu An trừng to mắt, trái tim chấn động mạnh.
"Ngươi thế , nếu đường gặp cướp bóc thì ? Bổn tiểu thư thấy , miễn cưỡng đưa ngươi về! Coi như chuyện !"
"Không cần, cô vẫn là mau trở về ."
Sắc mặt Lam Nguyệt lạnh xuống: "Ngươi rốt cuộc lên ? Đừng để thứ hai!"
Tần Cửu An nhẹ nhàng lắc đầu: "Không hợp quy củ, là nam nhân, đường ban đêm gì sợ?"
Nói xong, tiếp tục thẳng về phía .
Lam Nguyệt c.ắ.n môi, tuy tình cảm thể cưỡng cầu, nhưng thái độ của lạnh nhạt như khiến nàng cũng giận dỗi chủ động níu kéo.
Thế nhưng, trong lòng nàng cứ như con sâu đang gặm nhấm, thấy thì bứt rứt khó chịu.
Từ nhỏ đến lớn, nàng cái gì cái đó, chỉ cần là thứ nàng , nhất định sẽ thuộc về nàng!
Nghĩ đến đây, mặt nàng nở nụ , cả, bất luận thứ gì đều luôn đáng giá tốn nhiều tâm tư.
Nàng cưỡi ngựa chậm rãi theo phía , cổ tay và mắt cá chân đeo những chiếc chuông nhỏ tinh xảo khẽ rung, phát âm thanh thanh thoát.
Tiếng chuông dường như linh hồn, dù Tần Cửu An cố gắng lờ , nhưng nó vẫn len lỏi tai .
Hình ảnh nàng từng đút t.h.u.ố.c cho hiện lên trong đầu, cổ tay trắng nõn đeo đầy những chiếc chuông nhỏ tinh xảo, lúc lắc theo từng cử động...
Hắn cảm giác như nàng cố tình đeo chuông để mê hoặc . Nếu , tại trong đầu lúc nào cũng hiện hình ảnh ?
Hít sâu hai , tăng tốc bước .
Bước nhanh hơn, cơ thể mất cánh tay trái trở nên mất cân bằng, bước chân loạng choạng, dáng vẻ cũng trở nên vụng về.
Lam Nguyệt tiếp, chỉ yên theo bóng dáng vụng về của .
Trái tim giống như ai đó siết chặt, đến mức nghẹt thở.
Lông mi khẽ run, nàng ngơ ngác đưa tay chạm khóe mắt, cảm giác chút ươn ướt.
Tần Cửu An hiện tại chật vật, nhưng thể dừng .
Hắn vốn là như , một kẻ tàn tật, nàng thấy cũng chẳng cả.
Hắn âm thầm khổ, lau mồ hôi trán, tiếp tục cúi đầu về phía .
Lam Nguyệt lặng lẽ theo phía , giữ cách vài bước, lặng lẽ dõi theo suốt chặng đường.
Cho đến khi về đến nhà của .