Xuyên Thành Nông Nữ, Được Cả Nhà Chồng Cưng Chiều - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-10-11 01:35:49
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sư phụ của Tiêu Mộc

Tiêu Mộc luôn sư phụ là một núi truyền thống.

Trong lòng Diệp Lạc Hân, nàng cứ hình dung một lão nhân hình vạm vỡ, chất phác và tháo vát.

cách bài trí của gian phòng phía Tây vô cùng thanh nhã.

Sát cửa sổ đặt một cái bàn gỗ, bàn ngoài ống bút , còn một bộ ấm .

Đi sâu trong là một cái giường gỗ, màn che trắng như tuyết, chăn đệm giường cũng sạch sẽ ngăn nắp.

Điều khiến Diệp Lạc Hân bất ngờ nhất, là một cây cổ cầm treo đầu giường.

Cổ cầm sáng bóng, niên đại, và bảo quản .

Người núi chân chính nào tinh thông âm luật chứ!

Có vẻ như, sư phụ của Tiêu Mộc , cũng hề đơn giản.

Diệp Lạc Hân trong phòng kiểm tra, khi đảo mắt một vòng ở cửa, nàng đóng cửa phòng .

Đồ đạc vẫn sắp xếp, nàng cất kỹ đồ ăn mang theo, và nhanh chóng quen với cách bài trí trong nhà.

Nàng gian phòng phía Đông, hết chăn đệm giường.

Chăn đệm cũ cũ kỹ, vẻ là do Tiêu Mộc mang lên từ lâu .

Nàng tiên lột lớp vỏ chăn và vỏ nệm bên ngoài, mang chăn và nệm sân phơi.

Tiếp đó trải chăn và nệm mới mang theo lên giường.

Dọn dẹp xong trong nhà, nàng đến bếp.

Hũ gạo và hũ bột trong bếp đều lương thực dự trữ.

Diệp Lạc Hân tìm hai cái chậu, đổ hết gạo và bột cũ , lau sạch hũ, đổ lương thực mới mang theo .

Mấy ngày ăn lương thực cũ , lương thực mới thể để lâu hơn một chút.

Ngoài gạo và bột , trong bếp tìm thấy bất kỳ thức ăn nào khác, vị sư phụ là ăn hết rau mới , là vốn dĩ ăn rau.

May mà dưa muối họ mang theo vẫn còn hơn nửa lọ.

Diệp Lạc Hân sân ôm củi, nhóm lửa, tiên đun một chậu nước, nhờ nước nóng, lau dọn khắp trong ngoài căn nhà một lượt, cho đến khi cửa sổ sáng sủa, bàn ghế sạch sẽ mới hài lòng.

Sau đó nàng đổ thêm nước nồi, lấy gạo tẻ , lấy chút khoai lang khô duy nhất, tất cả đều cho nồi nấu,

Cháo nấu như chỉ mùi thơm của gạo, mà còn vị ngọt của khoai lang.

Cháo còn chín, Tiêu Mộc từ ngoài bước .

Hắn một tay xách một con gà rừng c.h.ế.t, tay bọc kín mít bằng lá cây, khiến thấy đó là thứ gì.

“Lạc Lạc, xem tìm thứ .”

Tiêu Mộc vẻ mặt vui vẻ, vứt con gà xuống, đích lấy một cái chén giá xuống, úp những chiếc lá trong tay lên chén.

Diệp Lạc Hân ghé đầu , lúc mới thấy trong chén một vật màu trắng, phía màu trắng chất lỏng vàng óng từ từ chảy .

“Mật ong!” Nàng kinh ngạc thốt lên.

!” Tiêu Mộc cũng vui vẻ : “Hôm nay vận khí , cả một tổ ong đều hái về.”

Diệp Lạc Hân vội ngẩng đầu kỹ Tiêu Mộc, hái tổ ong hề đơn giản, lũ ong khi trả thù thì chẳng quản đến mạng sống.

Tiêu Mộc tuy hình cường tráng, nhưng Diệp Lạc Hân vẫn thấy khóe trán hai vết sưng đỏ.

“Đau ?” Nàng hỏi.

“Không đau,” Tiêu Mộc chẳng bận tâm, bẻ một miếng màu trắng nhỏ từ trong chén , đó dính đầy mật ong sánh đặc.

Chàng đưa miếng đó đến bên miệng Diệp Lạc Hân, : “Mau nếm thử xem, ngọt .”

Diệp Lạc Hân thè đầu lưỡi l.i.ế.m một chút, cảm thấy vị ngọt khiến đầu lưỡi nàng tê dại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-nu-duoc-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-17.html.]

Nàng vội vàng ngậm cả miếng sáp ong miệng, từ từ nhai, thưởng thức món tráng miệng quý hiếm .

“Lát nữa tìm một cái lồng đậy chén , mật ong để lâu, thể giữ ăn dần.”

“Chàng ăn ?” Diệp Lạc Hân đột nhiên hỏi.

“Ta thích ăn đồ ngọt, đều để dành cho nàng.”

“Nếm một miếng , ngon lắm.” Diệp Lạc Hân cũng cầm một miếng nhỏ từ trong chén lên, đưa đến bên miệng Tiêu Mộc.

Tiêu Mộc bắt chước nàng, một miếng ngậm , từ từ nhai, hai cùng nhai, mỉm .

Nụ chỉ xua tan mệt mỏi mấy ngày liền, mà còn quét sạch sự xa lạ còn sót giữa hai .

Sáp ong vị gì, Tiêu Mộc nhả sáp ong trong miệng xong mới với Diệp Lạc Hân: “Trước đây những cái bẫy đặt bắt gì, chỉ một con gà rừng, tuy lớn nhưng cũng đủ cho hai chúng ăn .”

Diệp Lạc Hân sớm thấy, Tiêu Mộc , liền hỏi: “Cái ăn thế nào?”

“Ta chỉ món nướng, nếu nàng ăn món nướng, chúng hãy nghĩ cách khác.”

Cảnh tượng nướng thỏ t.h.ả.m hại ngày hôm qua vẫn còn hiện rõ trong tâm trí, Diệp Lạc Hân suy nghĩ một lát, : “Hôm nay chúng ăn một món khác , sạch gà, nhóm một đống lửa, những việc còn cứ để .”

“Được!” Tiêu Mộc vui.

Vợ dám sai bảo , chứng tỏ mối quan hệ giữa nàng và gần gũi hơn một chút.

Diệp Lạc Hân ngoài sân hái mấy chiếc lá sồi lớn mang nhà rửa sạch, lựa chọn trong các lọ gia vị trong bếp, chọn những gia vị thể dùng , pha đều với nước tương, đó ngoài, thấy Tiêu Mộc rửa gà xong trở về.

Tiêu Mộc nhóm lửa, Diệp Lạc Hân dùng một cây cọ nhỏ phết đều nước sốt pha lên da gà và bên trong bụng gà.

Gà Mái Leo Núi

Sau khi phết xong, nàng dùng lá cây bọc kín con gà , dùng cỏ buộc chặt.

Lúc , Tiêu Mộc nhóm lửa xong.

Diệp Lạc Hân bảo đào một cái hố cạnh đống lửa, độ sâu đủ để đặt một con gà .

Sau đó lấp đất , để Tiêu Mộc dời đống lửa lên cái hố lấp.

“Tiếp theo cần quản nữa, đợi khi củi cháy hết, con gà bên sẽ chín.” Diệp Lạc Hân .

Tiêu Mộc chợt bừng tỉnh.

Chàng ở bên ngoài nhiều năm như , thật sự từng nghĩ rằng gà còn thể theo cách .

“Làm như thịt gà sẽ mềm hơn, nếu ngoài một , cũng thể thử ăn theo cách .” Diệp Lạc Hân .

“Ừm.”

Tiêu Mộc xoa xoa tay, bảo Diệp Lạc Hân nhà nghỉ ngơi, còn thì nhân cơ hội , bổ thêm một ít củi trong sân.

Sau khi sư phụ rời nửa năm , ít khi trở , mà đến cũng hầu như nấu cơm, nên đống củi vẫn đó lâu ai dùng.

Bây giờ hai ở đây hơn một tháng, xem thời gian, còn bổ thêm củi nữa mới .

“Chàng Vọng Phượng Hà là cái cây ở phía sân ?”

Sau khi Diệp Lạc Hân đến đây, nàng vẫn luôn chú ý đến thứ mà Tiêu Mộc cần canh giữ là gì.

Nhìn một vòng lớn, chỉ cái cây trông vẻ giống, đó kết hai quả hình củ sen, trông vẻ sắp chín.

!”

Tiêu Mộc gật đầu.

“Vọng Phượng Hà khó sống, mà mọc bên suối trong rừng, sư phụ , cũng khắp núi sông Đại Lương, mới may mắn tìm một cây ở đây.”

“Thông thường một cây Vọng Phượng Hà mười năm hoa, mười năm kết quả, may mắn là khi sư phụ tìm thấy nơi chỉ còn tám năm nữa.”

Trong ký ức của Diệp Lạc Hân loài thực vật tồn tại, lẽ do khó sinh sản mà hậu thế tuyệt chủng từ lâu.

“Vậy quả nhất định quý giá ?” Nàng khỏi hỏi.

“Nghe đó là một vị thuốc, sư phụ dùng thứ t.h.u.ố.c để cứu một .”

 

Loading...