Xuyên Thành Nông Nữ, Được Cả Nhà Chồng Cưng Chiều - Chương 35
Cập nhật lúc: 2025-10-11 01:36:07
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghiên cứu Kế sinh nhai
Hôm nay Tiêu Mộc chợ huyện bán d.ư.ợ.c liệu, mua thịt về.
Để cả nhà ăn uống thoải mái, bỏ bảy mươi văn mua một cái chân giò, tiêu một trăm tám mươi văn mua năm cân thịt heo, bốn cái giò heo và mấy khúc xương lớn.
Cả năm ngoái, từng mua nhiều thịt như .
Từ Chính Hương một trận xót tiền.
nghĩ đến cái chân giò kho tương bốn trăm năm mươi văn , cảm thấy thịt quá đáng giá.
Đây là đầu tiên Diệp Lạc Hân trổ tài nấu nướng ở Tiêu gia.
Trước khi cho thịt , nàng dùng đường thắng lấy màu caramel, đó cho thêm hoa hồi, sơn thù du, quế và một vài loại quả rừng rõ tên nhưng thể tăng hương vị.
Lúc , thịt hầm nhỏ lửa hai canh giờ. Mở vung nồi , mùi thơm đặc trưng của thịt lập tức tỏa .
Nước sốt đậm đà sôi sùng sục, nóng tan , để lộ cả nồi thịt kho màu đỏ tươi, khiến kìm mà thèm chảy nước miếng.
Diệp Lạc Hân dùng đũa đ.â.m miếng thịt, dễ dàng xuyên qua.
Nhìn những cái giò heo, lớp bì bên ngoài nứt , lộ gân và thịt mềm nhừ.
“Chín .”
Nàng lấy hai cái đĩa lớn nhất trong nhà, một đĩa đầy giò heo và xương lớn.
Gà Mái Leo Núi
Đĩa còn , thì thái nửa đĩa chân giò và nửa đĩa thịt ba chỉ.
Dương Phượng thấy những miếng thịt tươi ngon mềm mại , một nữa nuốt nước miếng.
“Tỷ tỷ dâu, há miệng .” Diệp Lạc Hân tiện tay nhét một miếng thịt rìa miệng Dương Phượng.
Miếng thịt khá lớn, chiếm nửa miệng nàng.
Dương Phượng đầu tiên “ư ư” hai tiếng, đó đôi mắt đột nhiên mở lớn, nhai mấy miếng nuốt chửng miếng thịt.
“Ngon quá! Nương, ngon quá trời luôn.” Nuốt xuống xong, Dương Phượng lập tức khen ngợi Từ Chính Hương.
Từ Chính Hương cũng nhịn nuốt nước miếng, nhưng miệng vẫn : “Chẳng chỉ là thịt kho , cũng từng ăn, con xem cái vẻ tham ăn của con kìa, cứ như tám trăm năm ăn thịt . Còn dọn lên bàn, nhà nào mà phụ nữ ăn vụng .”
“Mùi vị khác biệt! Thật sự quá thơm .” Dương Phượng giải thích.
Từ Chính Hương lập quy củ cho lớp vãn bối, thì Diệp Lạc Hân thái xong một miếng thịt mỡ và nạc xen kẽ khác, đưa đến miệng bà.
Mùi thịt quá thơm, bà còn kịp há miệng, miếng thịt tự động trượt miệng bà.
Trong chốc lát, nước thịt tràn ngập, hương vị đậm đà, khiến nhớ mãi quên.
Từ Chính Hương cũng mở to mắt.
“ là chút ngon thật!”
“Nương, con bảo mà, là thật sự ngon.” Dương Phượng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, giờ thì nương thể nàng tham ăn nữa .
“Khụ khụ, như nữa, cơm canh xong dọn lên bàn mới ăn.” Từ Chính Hương tặc lưỡi, nghiêm mặt , hỏi Diệp Lạc Hân: “Trong thịt bỏ gì mà ăn thấy tanh chút nào ?”
Diệp Lạc Hân khẽ : “Thịt ngon, một phần vì đường, một phần nữa là bỏ thêm mấy loại hương liệu hái núi, những thứ đều bỏ đủ cả, hương vị chắc chắn tệ.”
“Trước nhà nàng đối xử với nàng ? Vậy nàng học tay nghề từ ?”
Dương Phượng khỏi tò mò.
Nàng nhớ rõ ràng, khi Diệp Lạc Hân mới gả về, ngay cả một bộ quần áo tươm tất để cũng mang theo, kế mẫu của nàng càng coi nàng là nhà.
“Hồi nhỏ, mẫu ruột của dạy cho .” Diệp Lạc Hân nhẹ nhàng .
Cái cớ thật sự hữu dụng, phàm là những chuyện giải thích thông, đều thể lấy cha nương của nguyên chủ để giải thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-nu-duoc-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-35.html.]
“Cha nàng đây thật !” Dương Phượng khỏi cảm thán.
Từ Chính Hương sợ Diệp Lạc Hân nhớ chuyện cũ mà đau lòng, liền lập tức cắt ngang câu chuyện .
“Nhà chúng hiếm khi ăn món ngon thế , lát nữa bảo tiểu Cảnh mang một ít sang biếu Khổng .”
Tiêu Cảnh vẫn đang thiện bản vẽ của , nhận mệnh lệnh, y ôm bát thịt chạy thẳng đến chỗ ở của Khổng .
Trên đường, mùi thịt thơm thoang thoảng bay mũi Tiêu Cảnh, y mấy nếm thử một miếng, cuối cùng đều kìm .
Đến thư viện, Ách Nô đang nhóm lửa trong sân.
Khổng giờ tỉnh, nhưng thể yếu ớt, còn thể rời giường.
Tiêu Cảnh hỏi thăm sức khỏe , trả lời mấy câu hỏi mà Khổng đưa , một lúc nán , liền ba chân bốn cẳng chạy về nhà.
Cả gia đình Tiêu gia quây quần một vòng, đống thịt nhiều như , nhất thời ai dám động đũa.
Đợi Tiêu Cảnh về đến nhà, Tiêu Trường Hà mới gắp một đũa thịt bát lão bạn, với mấy đứa nhỏ: “Người đông đủ, ăn !”
Mọi lúc mới vung đũa lên.
Món thịt kho nguội một chút. Thịt càng săn chắc hơn, bì thịt cũng trở nên dai giòn sần sật.
Tiêu Trường Hà ăn một miếng thịt kho, Diệp Lạc Hân, trịnh trọng : “Mùi vị quả thực còn ngon hơn cả món của Từ Ký, ngờ Lạc Hân nhà chúng là một tay nghề.”
Tiêu Trường Hà bình thường trầm ít , hiếm khi bình phẩm về đồ ăn. Chàng , cả nhà đều nhất loạt gật đầu: “ !”
Tiêu Cảnh ôm một cái giò heo trong tay gặm, gặm gật đầu lia lịa.
“Cái giò heo ngon quá chừng, mềm dẻo dai giòn, mùi lạ, quả thực là tuyệt hảo!”
Từ Chính Hương cũng : “Với tay nghề của Lạc Hân, tuyệt đối thua kém đầu bếp đại tửu lầu. Nếu nhà chúng mà mở một tửu lầu chuyên bán món , công việc ăn chắc chắn sẽ phát đạt.”
Nghe đến đây, Tiêu Mộc liền lên tiếng: “Mở tửu lầu chi phí quá cao, riêng tiền thuê mỗi năm vài chục lạng bạc, huống hồ,”
Chàng liếc Diệp Lạc Hân đang khen đến mức lâng lâng: “Lạc Lạc thể yếu ớt, công việc bếp núc, e rằng thích hợp với nàng.”
Từ Chính Hương nhi tử , liền xua tay : “Ta chỉ đùa thôi, gia đình như chúng , dám mơ mộng chuyện mở tửu lầu. Ta đều từng tửu lầu ăn cơm , nếu mà thật sự mở tửu lầu, chắc sợ c.h.ế.t mất.”
“Chúng bây giờ mở tửu lầu, nhưng thể nghiên cứu chút chuyện buôn bán đồ ăn vặt.”
Diệp Lạc Hân vẫn im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.
“Ta món thịt kho , thực cũng là giúp nếm thử mùi vị.”
Nàng liếc một lượt, tiếp: “Vừa đều món thịt kho mùi vị tạm , nghĩ công việc ăn thể . Vốn liếng của chúng ít ỏi, thì hết hãy những món bình dân, giá thành thấp một chút, tiên đem chợ bán, thế nào?”
Tiêu gia ba đời trở lên đều là nông dân, Diệp Lạc Hân chuyện ăn, chỉ thấy hào hứng tò mò, nhưng chẳng chút manh mối nào về cách thực hiện.
“Vậy chúng món gì đây? Thịt heo cũng hai mươi văn một cân , xong giá chẳng tăng gấp đôi ? bán đắt như , thật sự mua ?” Tiêu Tùng hỏi đầu tiên.
“ , đại ca con lúc nông nhàn thường thuê vặt ở chợ huyện, hiểu rõ chuyện ở chợ huyện. Những việc chân tay đều nỡ tiêu tiền, nếu thịt của chúng mà ai mua thì ?”
Từ Chính Hương cũng : “Người khác , nhưng nếu là , sẽ mua.”
“Tại ?” Mọi đều bà.
“Tại ư? Vì tiền chứ !”
Bà vỗ đùi: “Giá một cân thịt kho, thể mua ba bốn cân lương thực . Muốn ăn thịt, cùng lắm thì cắt một miếng về nhà tự .
Dù cũng là thịt, tổng thể vẫn ngon hơn rau dại. Tiền còn thể mua lương thực để ăn.”
“Vậy thì chúng hãy xác định rõ đối tượng khách hàng, xem rốt cuộc như thế nào mới thể mua thịt kho của chúng .”
Diệp Lạc Hân .