Xuyên Thành Nông Nữ, Được Cả Nhà Chồng Cưng Chiều - Chương 72
Cập nhật lúc: 2025-10-11 10:59:55
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Toàn bộ đều bắt
Lí trưởng ở vị trí đầu tiên, thấy rõ ràng sắp nắm lấy vai.
lúc , một bàn tay từ bên cạnh đột nhiên đưa .
Tiêu Mộc vốn cách Lí trưởng năm bước.
Không ai thấy rõ lướt đến bên cạnh Lí trưởng như thế nào, và kịp thời đưa tay đỡ Lí trưởng cú đ.á.n.h đó.
Người khác thấy, Tiêu Mộc hề dùng sức, chỉ nhẹ nhàng chạm một cái liền đẩy cánh tay của hộ vệ Giáp .
hộ vệ Giáp trong khoảnh khắc chạm , cảm thấy một cơn đau thấu xương.
Hắn là thủ lĩnh đội hộ vệ của Hứa gia.
Trước đây hàng chục vụ lớn nhỏ cho Hứa lão gia từng thất bại, ngờ hôm nay tay trúng kế đối phương.
Cánh tay đau đến thể cử động, lập tức nghiêng lùi .
Hộ vệ Ất thấy đòn thành, trong lòng nhạo ngay cả một thôn dân cũng đối phó nổi, liền nhấc chân đá thẳng n.g.ự.c Tiêu Mộc.
Hắn thường tự xưng là "Thiên Toàn Vô Ảnh Cước", nhưng trong mắt Tiêu Mộc, động tác của quá chậm.
Tiêu Mộc nhẹ nhàng nhấc tay trái, nắm lấy bàn chân đang đá tới của , nhẹ nhàng xoay sang , chỉ thấy một tiếng “rắc” giòn tan, âm thanh xương gãy truyền từ mắt cá chân của .
“A!” Tiếng kêu gào t.h.ả.m thiết vang vọng khắp cả tiểu viện.
Có mấy phu nhân nhút nhát vội vàng dùng tay che mắt, chỉ để một khe nhỏ giữa ngón giữa và ngón trỏ để ngoài.
“Được lắm các ngươi, phản trời , dám cả gan đ.á.n.h cả hộ vệ nhà Hứa lão gia!”
Quản gia lùi .
Bốn tên thị vệ còn thấy đồng bọn chịu thiệt, một cái, cùng lúc xông về phía Tiêu Mộc.
Tiêu Mộc hoảng hốt, tay trái nắm thành quyền, tay đưa , giao chiến với bốn .
Dáng vẻ linh hoạt, nhưng luôn khéo léo tránh các chiêu thức tấn công của đối phương.
Trong lúc giao đấu nhân cơ hội đ.á.n.h lén Lí trưởng, Tiêu Mộc nhấc chân, đỡ chân của Lí trưởng lên.
Chân nâng lên lệch chút nào, vặn đá trúng nơi hạ bộ hiểm yếu của đối phương.
Tất cả những chuyện đều xảy trong tích tắc.
Tên hộ vệ đá đau đến lăn lộn đất, các thôn dân vây xem đều vỗ tay reo hò: “Lí trưởng thúc giỏi quá!”
“Không ngờ Lí trưởng đại ca bản lĩnh !”
Thật cú đá , ngón chân của Lí trưởng đau điếng.
thấy đều đang hoan hô, y cũng tiện kêu đau, đành mặt biểu cảm mà nhịn xuống.
Hứa Trọng Nguyên vốn dĩ vẫn luôn phía xem náo nhiệt.
Hắn vốn tưởng rằng hộ vệ của đối phó với đám thôn dân dễ như trở bàn tay.
Hắn đợi nhà họ Tiêu quỳ xuống cầu xin, đó sẽ bắt họ ngoan ngoãn giao sổ sách của Từ Tử Thương.
Còn về vị hôn phu cũ của Diệp Thanh Thanh …
Hứa Trọng Nguyên nghĩ: Vì dám xem thường nhi tử , thì đ.á.n.h gãy một chân của , để sống như một con chó, như cũng coi như là trả thù cho nhi tử .
Kết quả qua nửa nén nhang, các thị vệ mà mang đến đối phương đ.á.n.h cho sợ vãi linh hồn, trong đó một tên đến giờ vẫn sấp đất dậy .
“Các ngươi, các ngươi là tạo phản !”
Hứa lão gia tức đến run rẩy: “Đợi bẩm báo với huyện lệnh lão gia, trong làng các ngươi một kẻ cũng thoát , tất cả đều bắt lao giam giữ!”
Gà Mái Leo Núi
Lời dứt, một cỗ xe ngựa khác chạy như bay dọc theo con đường làng.
Các thôn dân vô cùng tò mò.
Đây là ai đến.
Đợi đến khi xe ngựa đến gần, đều nhận , đây là xe của huyện lệnh đại nhân.
Lưu Miễn bước xuống xe ngựa, đến mặt Hứa Trọng Nguyên.
Hứa Trọng Nguyên lập tức : “Đại nhân, ngài đến thật đúng lúc, vốn định ngài bắt những kẻ chứa chấp trọng phạm về, ngờ ngài đích đến đây.”
“Người nhà họ Tiêu chịu nhận tội, đám thôn dân còn cản trở, Lưu đại nhân, mau bắt tất cả bọn họ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-nu-duoc-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-72.html.]
Nhìn thấy huyện lệnh lão gia đến, lòng các thôn dân đều nguội lạnh nửa phần.
Vừa Hứa Trọng Nguyên mạo danh quan phủ, họ còn thể ngăn cản một chút.
Cùng lắm thì công nhật cho nhà nữa thôi.
huyện lệnh lão gia bắt , một ai trong họ dám ngăn cản.
Lí trưởng sợ đến tỉnh cả men say.
Y huyện lệnh, miệng lẩm bẩm: “Đại nhân, ngài đến đây, thật sự đến bắt nhà Tiêu lão nhị ?”
Bên ngoài cổng lớn, xem náo nhiệt càng tụ tập càng đông.
Lý Thúy Hoa chen lấn đám đông, chen : “Tránh , tránh , cho xem một chút. Ta sớm mà, nhà bọn họ sớm muộn gì cũng xảy chuyện, ban đầu nếu lời , đừng để cô tức phụ đó nhà, nhiều chuyện như hôm nay.”
Các phu nhân trong thôn vốn dĩ đều thích Lý Thúy Hoa.
Trước đây cũng giống Từ Quế Hương, tin những lời Lý Thúy Hoa .
đến nước , họ thể tin, cô nương Diệp Lạc Hân , quả thực là may mắn.
Thật đáng thương cho gia đình Tiêu Trường Hà, cả đời an phận thủ thường, giờ gặp tai họa vô cớ như .
Trong sân Tiêu gia.
Lưu Miễn mặt biểu cảm Hứa Trọng Nguyên , cho đến khi dừng , mới mở miệng hỏi: “Nói xong ?”
“Nói xong ư?” Hứa Trọng Nguyên ngẩn .
“Người , bắt cho .” Hắn lệnh một tiếng, nha dịch quyền lập tức xông lên, bắt giữ bộ cha con Hứa Trọng Nguyên và mấy tên hộ vệ.
Hứa Trọng Nguyên vặn ngược cánh tay.
Hắn cúi , ngẩng đầu, hướng về phía Lưu huyện lệnh hô lớn: “Lưu đại nhân, ngài gì , ngài bắt nhầm !”
“Bắt nhầm ư?” Lưu Miễn lạnh một tiếng: “Khâm sai đại nhân lệnh, dẫn cha con Hứa Trọng Nguyên về hỏi chuyện, thể bắt nhầm !”
Người bên ngoài sân rõ những lời bên trong sân.
Lý Thúy Hoa vẫn đang với khác: “Con trai nhà bao, học hành giỏi giang, cưới vợ cũng khiến an tâm, cưới tức phụ nhất định xem xét kỹ , nếu như nhà Trường Hà, tự xui xẻo thì , khi còn liên lụy đến chúng , đến lúc đó chúng oan ức chừng nào.”
“Đừng nữa, huyện lệnh lão gia căn bản đến bắt nhà Tiêu Trường Hà, huyện lệnh lão gia là đến để chủ cho nhà họ đấy!” Có ngắt lời thị.
“Cái gì?” Lý Thúy Hoa sững sờ.
“Ngươi thật ? Huyện lệnh lão gia thế nào?”
Thị liên tục truy hỏi, nhưng đều đang vươn cổ tình hình bên trong, căn bản ai để ý đến thị.
Lưu huyện lệnh lệnh cho thủ hạ bắt giữ bộ nhà họ Hứa và đưa họ sang một bên.
Rồi lén đưa ánh mắt cho Tiêu Mộc, hiệu theo sang một bên chuyện.
Tiêu Mộc theo bước chân của đến mái hiên, huyện lệnh mới hạ giọng : “Chuyện gì ? Ngươi nhanh như giao thư cho khâm sai đại nhân ?”
Tiêu Mộc vẻ mặt khó hiểu: “Đại nhân, ? Hôm qua ngài đòi thư về ?”
“A?” Lưu huyện lệnh giật .
“Hôm qua uống xong liền về , khi nào đòi thư về?”
Tiêu Mộc tủi : “Hôm qua lâu khi chia tay, một đội nón, đại nhân tìm khác đưa thư , cần nữa.
Ta tuy kiếm một trăm lượng bạc đó, nhưng đại nhân tin tưởng nữa, thì chức việc nữa.”
Lưu huyện lệnh sốt ruột đến vã mồ hôi trán, lúc giọng cũng thể giữ nữa: “Ngươi đồ ngốc nghếch, ngươi giao thư ngoài, cũng xem đối phương rốt cuộc là ai!”
Tiêu Mộc vẻ mặt vô tội.
Lưu huyện lệnh mắng vài câu, nhưng suy nghĩ kỹ , chuyện xử lý cũng đủ thỏa.
Hắn nên đưa thư cho Tiêu Mộc.
Hắn là trong thôn, hiểu sự xảo trá của thế gian, nên mới trúng kế khác.
May mắn khâm sai đại nhân dường như sự thật của sự việc.
Hai phong thư , cũng còn quan trọng như nữa.
Lưu huyện lệnh gõ đầu Tiêu Mộc một cái, “Bây giờ còn chuyện quan trọng hơn cần , đợi bận xong những chuyện , sẽ đến tìm ngươi tính sổ.”