Xuyên Thành Nông Nữ, Được Cả Nhà Chồng Cưng Chiều - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-10-11 01:35:40
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gặp Lại Diệp Thanh Thanh

Thoáng chốc đến ngày phiên chợ.

Sáng sớm Từ Chính Hương phá lệ dậy quá sớm, mà đợi đến khi mặt trời ló dạng mới thức dậy.

Diệp Lạc Hân sự giúp đỡ của Dương Phượng chuẩn xong bữa sáng, cháo loãng, dưa muối và cả bánh rau xanh.

“Hôm nay ai xuống ruộng, hai con hãy cùng chợ phiên, đem trứng gom bán, tiện thể mua thêm mấy con gà con về.”

Từ Chính Hương mặc một chiếc áo cài khuy màu xanh lục, đây là chiếc áo bà từ ba năm , chỉ khi ngoài mới lấy mặc.

“Vâng, nương!”

Dương Phượng thích chợ phiên nhất, sáng sớm lúc cơm lẩm bẩm với Diệp Lạc Hân mấy bận. Nay Từ Chính Hương , nàng vội vàng nuốt mấy miếng bánh rau về phòng y phục.

Diệp Lạc Hân y phục mới, chỉ bộ giá y và một bộ y phục Dương Phượng đưa lúc .

Nàng vốn trả y phục của Dương Phượng, nhưng thực sự đồ để giặt, chỉ nghĩ cuộc sống hơn sẽ mua một bộ mới trả cho Dương Phượng.

Chợ phiên ở Thanh Thụ trấn cách đây mười dặm, cứ đến ngày phiên chợ, ở đầu làng sẽ xe bò kéo khách. Từ Chính Hương mặc cả giá với đ.á.n.h xe, ba tổng cộng trả năm đồng.

Chợ phiên vô cùng náo nhiệt, dân các thôn xung quanh, hễ nhà nào chút đồ tích trữ đều mang chợ đổi lấy thứ gì đó.

Các quầy hàng phân định rõ ràng đều nộp phí thuê quầy, những nộp phí thì xổm ở vệ đường bên ngoài, bày đồ , cũng sẽ đến hỏi giá.

Từ Chính Hương và các nàng đến khá sớm, tìm một vị trí dễ thấy bên vệ đường xuống.

Lần tổng cộng mang theo 40 quả trứng gà, theo giá chợ, hai quả trứng thể bán ba văn tiền, cả rổ thể bán 60 văn tiền.

Thế nhưng, cứ xổm mãi đến tận giữa trưa, chỉ một khách hàng đến mua mười quả trứng, trong giỏ vẫn còn ba mươi quả.

Từ Chính Hương chút sốt ruột, ba mươi quả trứng nếu bán hết, các nàng mang về, nửa tháng mới nữa thì trứng sẽ còn tươi.

Diệp Lạc Hân cũng ngờ bán trứng gà khó khăn đến .

Nàng vốn còn đang nghĩ xem xét lượng qua để tự tìm một công việc nhỏ phù hợp.

nàng hồi lâu, phát hiện vấn đề lớn nhất là lượng , mà là dân nông thôn tiền.

Không tiền, dù bao nhiêu cũng vô ích.

“Nương, là chúng đổi chỗ khác .” Thấy Từ Chính Hương lộ vẻ lo lắng, Diệp Lạc Hân liền đề nghị.

“Đổi chỗ thì ích gì, chợ cứ qua , ở cũng thôi.”

Diệp Lạc Hân : “Con thấy trong trấn hình như đều từ phía tây tới, vài khi đến đây, tay xách theo trứng , chúng chuyển sang phía tây, lẽ sẽ bán nhanh hơn một chút.”

Từ Chính Hương đồng tình với điều , nhưng giỏ trứng, bà quyết định cứ thử xem , dù cũng là liều mạng như chữa bệnh cho ngựa c.h.ế.t.

Ba về phía tây, sắp đến cuối đường thì lúc một nông dân bán rau dọn hàng rời , ba liền chiếm lấy vị trí của .

Chẳng bao lâu , một lão thái thái tới, những quả trứng trong giỏ của các nàng.

Từ Chính Hương vội vàng chào mời: “Đại tỷ mua trứng gà ? Trứng gà của chúng tươi lắm, đều là trứng mới đẻ gần đây.”

“Bao nhiêu tiền một quả?” Lão thái thái hỏi.

“Ba văn tiền hai quả.” Từ Chính Hương đáp.

Lão thái thái cầm trứng gà lên soi ánh nắng mặt trời, : “Bà tính rẻ cho một chút, lấy hết.”

“Lấy hết ?” Từ Chính Hương từng gặp khách hàng lớn như .

bà phản ứng nhanh, lộ quá nhiều cảm xúc vui mừng, bình tĩnh : “Đại tỷ, thấy mắt tinh đời, trứng của chúng đều là gà mái già đẻ, quả nào quả nấy đều to, quả còn là trứng hai lòng, giá là rẻ nhất , nếu lấy hết, sẽ tặng một quả, thấy ?”

Lão thái thái cũng ưng ý những quả trứng trong giỏ, Từ Chính Hương liền : “Vậy thì tặng hai quả, sẽ mua hết.”

Đem tặng hai quả trứng thì chút tiếc, nhưng nếu bán một hết sạch thì cũng .

Từ Chính Hương đồng ý, đếm , trong giỏ tổng cộng ba mươi quả trứng, tặng hai quả, là còn hai mươi tám quả.

Hai quả trứng ba văn tiền, hai mươi tám quả, là bao nhiêu tiền đây?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-nu-duoc-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-8.html.]

Bà vốn giỏi tính toán, sốt ruột càng tính .

“Tổng cộng là bốn mươi văn, đưa đây cho cầm.” Lão thái thái tính , đưa tiền định cầm trứng .

“Đại nương, tiền đúng.” Diệp Lạc Hân vốn đang đựng trứng, giá tiền liền ấn tay giỏ trứng, ngăn cản hành động của lão thái thái.

“Sao đúng?” Lão thái thái nhíu mày.

“Nương tặng hai quả trứng, còn là hai mươi tám quả, hai quả ba văn tiền, chúng chia trứng thành 14 đống, mỗi đống ba văn tiền, tổng cộng là 42 văn tiền.”

đúng đúng, tức phụ đúng, đại tỷ, tổng cộng là 42 văn.” Từ Chính Hương vội vàng .

Lão thái thái vốn tưởng mấy phụ nữ nhà quê tính toán, thể chiếm chút lợi lộc thì chiếm, nào ngờ cô tức phụ nhỏ tính toán rành mạch như , chiếm lợi lộc, nhất thời chút vui.

“Ta thấy trứng của các ngươi cũng tươi lắm, ba văn tiền hai quả đắt .”

Dương Phượng vội vàng : “Đại nương cứ yên tâm, chúng cũng thường xuyên đến chợ bán trứng, đồ đạc đảm bảo chất lượng.”

Diệp Lạc Hân cũng : “Đại nương, mắt tinh đời, nếu cũng thể ưng ý trứng của chúng , khí độ bất phàm, nhất định là của gia đình quyền quý ?

Thực của gia đình quyền quý cũng để ý một hai văn tiền , cốt yếu là đồ ăn ngon, cứ yên tâm, trứng của chúng tuyệt đối tươi ngon.”

Lão thái thái tâng bốc vui vẻ, chút vui trong lòng cũng tiêu tan: “Thôi , bốn mươi hai văn thì bốn mươi hai văn, ngươi đựng cho .”

Nói , bà đưa giỏ của tới.

Dương Phượng và Diệp Lạc Hân từng quả từng quả đặt trứng , Từ Chính Hương cũng nhận lấy tiền đồng, đếm kỹ bỏ túi.

Đợi lão thái thái , ba mỉm , vui vẻ dọn hàng.

Từ Chính Hương tâm trạng , với hai : “Hôm nay dọn hàng sớm, nàng dâu thứ hai giúp đòi 2 văn tiền, thôi, nương sẽ mua bánh dầu chiêu đãi hai con.”

“Tuyệt quá!” Dương Phượng nắm lấy cánh tay Diệp Lạc Hân, vui vẻ lay động.

Nàng đến chợ phiên hứng thú lớn nhất chính là cải thiện bữa ăn, mỗi Từ Chính Hương vui vẻ đều thể mua chút đồ ăn ngon để thỏa mãn cơn thèm.

Trong chợ phiên vô cùng náo nhiệt, những quầy bán đồ ăn vặt đều xếp thành một hàng dài, kéo dài đến tận cuối ngõ.

Có mì sợi mềm mượt, há cảo trong suốt như pha lê, bánh vân phiến trắng như tuyết, bánh trôi vừng viên tròn lẳn, và cả vịt , gà nướng béo ngậy chảy mỡ.

Các nàng nuốt nước bọt , sắp đến cuối ngõ thì một chảo lớn bán bánh dầu đang bốc khói.

Bánh dầu bốn văn tiền một cái, to bằng cả khuôn mặt, nguyên liệu dày dặn, chiên giòn rụm thơm lừng.

Từ Chính Hương mua một cái bánh, bảo chủ quán cắt đôi, mỗi nàng dâu một nửa.

“Nương, ăn .” Dương Phượng đưa bánh dầu đến miệng Từ Chính Hương.

Từ Chính Hương c.ắ.n một miếng lớn, nhai nhai, “Ừm, thơm lắm.”

Diệp Lạc Hân cũng xé một miếng lớn từ phần của : “Nương, ăn .”

Từ Chính Hương nhét bánh miệng, : “Ta đói, phần còn các con ăn .”

Đây là đầu tiên Diệp Lạc Hân ăn bánh dầu.

Gà Mái Leo Núi

Dầu nóng cho mặt bánh giòn bên ngoài mềm bên trong, lúc nhào bột chủ quán còn cho thêm bột ngũ vị hương và hành lá, ăn một miếng khóe miệng sẽ dính dầu mỡ, đầy hương vị giòn thơm.

Thật bất ngờ là ngon.

Ba ăn dạo, trong chợ phiên ít thứ ho, nào là bột, quạt, gương đồng, túi thơm… khiến hoa mắt, thấy đều thấy mới lạ.

Đang dạo, Từ Chính Hương phía bỗng dừng bước.

Diệp Lạc Hân chú ý, suýt nữa thì giẫm gót giày của bà.

“Nương! Sao nữa?”

Nàng xoa xoa cái đầu đụng về phía , lập tức cũng hiểu nguyên do.

Đối diện, bà Châu dẫn Diệp Thanh Thanh đang về phía .

 

Loading...