Xuyên Thành Nông Nữ, Được Cả Nhà Chồng Cưng Chiều - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-10-11 01:35:41
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hộ Đoản
Từ Chính Hương thấy bà Châu liền tức giận bốc lên.
mặt Diệp Lạc Hân, bà những lời khó , liền đầu định để ý đến hai con .
Ai ngờ bà Châu đối diện chủ động xích gần.
“Ôi chao, quen mắt thế, đây chẳng là gia mẫu của , còn đứa nữ nhi nuôi nấng cực khổ mà giờ gả chồng ngay cả nương cũng nhận .”
Từ khi Diệp Lạc Hân rời khỏi nhà, bà Châu bỗng dưng thêm ít việc nhà, giặt giũ, rửa bát, cắt rau nuôi lợn, những việc vốn dĩ đều là của Diệp Lạc Hân, giờ thấy chính chủ vẫn còn ung dung ăn bánh, oán niệm trong lòng bà Châu càng sâu thêm.
Đây là đầu tiên Diệp Lạc Hân chính thức gặp hai con bà Châu.
Diệp Thanh Thanh mặc một bộ lụa là, ăn diện như tiểu thư cành vàng lá ngọc nuông chiều, bà Châu thấp bé, giữa hai hàng lông mày hai nếp nhăn sâu, giống như một bà lão hầu gái bên cạnh tiểu thư.
“Ai là gia mẫu của ngươi? Đừng tự dát vàng lên mặt . Ngươi đừng quên, ngày thành , nữ nhi ngươi chạy !” Từ Chính Hương vui .
Bà Châu đầu Diệp Thanh Thanh, khẩy: “Ngươi vẫn còn nhớ thương nữ nhi bảo bối của đấy ! Thanh Thanh nhà là phúc khí lớn, tương lai sẽ quan thái thái, ăn sung mặc sướng, thể cùng ngươi giữa phố mà gặm cái bánh dầu bốn văn tiền .
Cái nhà nghèo rớt mồng tơi của các ngươi, cưới đứa nhị nha đầu tai tinh như là thắp hương khấn vái tổ tiên .
nhắc nhở ngươi, bảo nhị công tử nhà ngươi lên núi cẩn thận đấy, đừng để sói tha mất.”
“Ngươi ch.ó má gì !” Từ Chính Hương chống nạnh: “Ta thấy ngươi mới là kẻ mồm mép vô đức mệnh hèn, ngươi cũng tự nhổ nước bọt mà soi gương , cái đức hạnh của ngươi mà còn nuôi quan thái thái ư?”
Người trong chợ, thấy tiếng cãi vã đều dừng chân , vây quanh xem náo nhiệt.
“Nương!” Diệp Thanh Thanh cố sức kéo tay áo bà Châu.
Sở dĩ nàng hôm đó trốn hôn, là vì nàng sớm lén lút tư thông với Ấu tử nhà họ Hứa.
Hứa công tử xuất phú quý, đang sức dùi mài kinh sử, nếu thi đậu công danh, nàng sẽ là phu nhân quan gia chân chính.
Tiền đồ như bày mắt, nàng tự nhiên thể gả cho Tiêu Mộc mà chịu khổ.
Phu nhân quan gia phận tôn quý, Diệp Thanh Thanh đám tiện dân vây quanh xem ở chợ, điều đó sẽ tổn hại đến danh tiếng của nàng.
“Nương, chúng mau thôi.” Nàng nhíu mày khuyên nhủ.
Bà Châu vốn chỉ chọc tức Từ Chính Hương, nhưng Từ Chính Hương vài câu chặn họng, bà thể nuốt trôi cục tức .
“Hừ!” Bà Châu lạnh, “Ngươi tự bản lĩnh, cũng cần ghen tị với , nếu đứa nữ nhi vô lương tâm của gả nhà ngươi, liếc ngươi một cái thôi cũng thấy dơ mắt.”
“Nương là Tô Như Ngọc, nương !” Diệp Lạc Hân, vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng.
Bao nhiêu năm nay, đây là đầu tiên Diệp Lạc Hân phản bác bà , còn mặt nhiều như .
Bà Châu cảm thấy mất mặt, há miệng mắng:
“Đồ tiện tỳ nhỏ vô ơn, bao năm nay nuôi ngươi ăn, nuôi ngươi uống, dù là một con ch.ó cũng nuôi tình cảm .
Nếu cái đồ phương của ngươi, nhà sớm phát đạt ! Ngoảnh mặt cái là ngươi nhận nữa, thấy ngươi chỉ là chổi mà còn là đồ bạch nhãn lang!”
Mắng xong, bà liền giơ tay lên, chuẩn như , tát Diệp Lạc Hân mấy cái.
Từ Chính Hương là xưa nay luôn hộ đoản.
Con cái trong nhà , đ.á.n.h mắng thế nào cũng , khác động một ngón tay cũng cho phép.
Thấy bà Châu giơ tay, bà liền nắm chặt lấy cổ tay bà Châu: “Ngươi thử động một cái xem! Ngươi quên , ngươi bán Lạc Hân cho nhà , bây giờ nàng là nhà .”
Từ Chính Hương quanh năm xuống ruộng việc, sức tay lớn hơn bà Châu nhiều, nhất thời bóp đến mức bà kêu la oai oái, kêu la:
“Đó là do nhi tử ngươi ép buộc , tự dưng bán nữ nhi chứ.”
Thấy xung quanh đều nghển cổ xem thích thú, Từ Chính Hương dùng sức hất tay bà Châu , đẩy bà lảo đảo, mặt về phía :
“Mọi đều đây, giữa thanh thiên bạch nhật, một nhà nghèo rớt mồng tơi như chúng , lấy bản lĩnh bức ép nhà quyền quý của họ. Chẳng là nhà bà giở trò vô , nhất quyết bán nữ nhi cho , lúc mua đứa nha đầu , tốn đến 50 lạng bạc đó!”
“Năm mươi lạng?”
“Đắt thế ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-nu-duoc-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-9.html.]
“Gia đình đúng là dám thách.”
“ , , chính là vì nhiều tiền như chứ gì, đó là năm mươi lạng đó!”
Vừa , đổ dồn ánh mắt Diệp Lạc Hân, đ.á.n.h giá, thầm tính toán trong lòng, cô nương rốt cuộc đáng giá 50 lạng .
Diệp Lạc Hân da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt, sáng trong, sạch sẽ, lúc hàng mi cũng cong cong, chỉ là dáng gầy nhỏ, là quanh năm ăn no.
Một cô gái như , dù hơn nữ nhi nhà bình thường một chút, trong tay bọn buôn cùng lắm cũng chỉ bán mười mấy lạng.
Nhà nông dân chắc chắn chịu thiệt .
Tiếng xì xào bàn tán của từng câu từng chữ truyền đến tai hai , Từ Chính Hương thừa thắng xông lên: “Cái năm nay, dù cho cuộc sống khổ cực một chút, nhưng nhà ai nỡ bán nữ nhi, chẳng là vì con ruột, cách một cái bụng .”
Điểm chú ý của đám đông lập tức chuyển hướng.
“Thì con ruột !”
“Hèn chi bán .”
“Đại bá nương!” Diệp Lạc Hân đột nhiên quỳ xuống mặt bà Châu, khiến đều ngẩn .
“Đại bá nương, nuôi dưỡng Hân nhi trưởng thành đến giờ, Hân nhi vô cùng cảm kích , chỉ là bao nhiêu năm nay, Hân nhi ăn đủ no, ngủ yên giấc, dốc hết sức chăm sóc gia đình đại bá.
Sản nghiệp phụ để năm xưa cũng bộ giao cho đại bá quản lý, Hân nhi một phần cũng lấy , những thứ cũng xem như trả hết ơn nuôi dưỡng của gia đình đại bá.
Nay các bán , thứ Hân nhi thể hầu hạ bên cạnh đại bá nương nữa, cầu đại bá nương rủ lòng thương, đừng đ.á.n.h nữa.”
“Ngươi!...” Đối mặt với lời bề ngoài là cảm kích nhưng thực chất là buộc tội của Diệp Lạc Hân, bà Châu nhất thời tìm lời nào để phản bác.
Từ Chính Hương liền tiếp lời: “Không các vị từng về Tiệm Lụa Diệp Ký , đó chính là tiệm do cha ruột của nàng dâu mở.
Nhiều năm cha Thân mẫu của nàng gặp chuyện, đại bá nàng liền tiếp quản cửa hàng và cả đứa bé, nhiều năm trôi qua, cửa hàng thì tiêu tán hết, đứa trẻ cũng hai kẻ lòng đen tối bán .
Nếu Thân mẫu của đứa bé suối vàng linh thiêng, thấy nữ nhi rơi cảnh , còn sẽ t.h.ả.m đến mức nào!”
Lòng chính là như , khi liên quan đến lợi ích của , cảm giác chính nghĩa luôn mạnh mẽ hơn.
Từ Chính Hương chỉ vài ba câu phác họa nên một câu chuyện về gia đình phú quý gửi gắm con cái, kết quả chiếm đoạt tiền tài ngược đãi cô nhi.
Trong chốc lát, ánh mắt về phía Diệp Lạc Hân đều mang theo chút thương xót.
“Gia đình thật vô lương tâm.”
“Tiệm Lụa Diệp Ký cũng từng , lúc ăn , những tấm lụa bên trong hoa văn vô cùng mắt, biến mất tăm, hóa là xảy chuyện như .”
“Gia đình lòng thật độc ác!”
“ , nhận của nhiều tiền tài như , mà còn bán nữ nhi . Thật là bằng cầm thú.”
“Các ngươi đừng bà bậy!” Bà Châu tức giận đến đỏ mặt tía tai, nếp nhăn giữa lông mày càng sâu thêm, “Bao nhiêu năm nay nếu , đứa nha đầu sớm c.h.ế.t đói !”
“Vậy ngươi rốt cuộc nhận bạc của ?”
“ , riêng cái tiệm lụa đó, e là cũng đến hàng ngàn lạng bạc , nuôi một cô gái thôi mà, tốn mấy tiền.”
“Nếu tiền đó mà đưa cho , nhất định nuôi cô gái đó trắng trẻo mập mạp, thể nuôi gầy gò như thế .”
“Thật đáng thương!”
“ , các xem, nữ nhi ruột của bà thì dáng chuẩn chỉnh, ăn mặc cũng , hóa đều là dùng tiền của khác.”
“Đơn giản là cầm thú bằng.”
Bà Châu vốn Từ Chính Hương ghê tởm, thực sự ngờ chuyện theo hướng .
Gà Mái Leo Núi
Diệp Thanh Thanh suýt chút nữa nương cho tức c.h.ế.t.
Đi chợ phiên vui vẻ thế , nương nàng cứ thích tự tìm bực , nếu để Hứa công tử , chắc chắn sẽ chê bai nàng.
Nghĩ đến đây, nàng cũng chẳng thèm để ý đến bà Châu nữa, đột ngột , chen khỏi đám đông, nhanh chóng rời khỏi đây.
Bà Châu sợ Diệp Thanh Thanh xa, cũng chẳng còn tâm trí cãi vã với Từ Chính Hương, liền xám xịt bỏ chạy.