Chân Nguyệt : "Tại   vô dụng? Sau  nếu các nàng  chữ, khi  thấy văn tự  giấy sẽ hiểu  ý nghĩa, tránh  lừa ký  những giấy tờ  rõ ràng. Hơn nữa,   nghĩ những chủ mẫu trong các gia đình giàu  cũng   chữ ?"
Tiền thị ngẫm nghĩ: " chúng  chỉ là nông dân, với  các nàng cũng chỉ là nữ hài thôi."
Kiều Trần thị tuy   gì nhưng cũng cảm thấy giống như .
Chân Nguyệt tiếp lời: "Muội nghĩ ? Một nữ nhi  chữ  giá trị hơn    chữ  giá trị hơn?"
Tiền thị đáp ngay: "Đương nhiên là  chữ thì giá trị hơn." Nghe  nhiều gia đình giàu , nha  cũng  chữ.
Chân Nguyệt trợn mắt,"Vậy thì rõ   ?" Nàng    hết những tư tưởng về việc phụ nữ cũng  thể   nhiều việc và  giá trị ngang nam giới. Những suy nghĩ đó quá xa vời với quan niệm cũ kỹ  ăn sâu  tư duy của họ, và việc  đổi sẽ cần một thời gian dài. Do đó, cách nhanh nhất là chỉ  lợi ích thiết thực.
Không tiếp tục tranh luận, Chân Nguyệt  với Kiều Tam: "Tam , nếu  rảnh, thì dạy tỷ  Tiểu Hoa  chữ. Bọn họ chỉ cần dùng nước luyện   bàn,  cần giấy bút cũng ."
Kiều Tam đáp: "Được, đại tẩu. Mà đại tẩu, tẩu  cần  dạy ? Ta nhớ đại ca từng dạy tẩu."
Chân Nguyệt : "Không cần,    hết ."
Kiều Tam ngạc nhiên: "Cái gì? Tẩu   hết ?"
Chân Nguyệt  sang Kiều Triều,"Đại ca   dạy  tất cả."
Kiều Tam còn  hết ngạc nhiên: " mà, đại ca..."
Kiều Triều gật đầu: "Ta cũng  dạy nàng hết ."
Kiều Tam: ??? Đại ca và đại tẩu lợi hại đến thế ? Hình như đại ca  từng hỏi gì  về chữ nghĩa.
Chân Nguyệt  với vẻ tự tin: "Ta  thông minh,  học là nhớ ngay. Nếu  là nam,  lẽ  sớm đỗ đạt vinh hiển ."
Mọi  ngẩn ,  tin nổi lời Chân Nguyệt  . Nàng thật sự quá tự tin. Ai ngờ thi đỗ khoa cử mà dễ dàng  ?
Ngay cả Kiều Triều,  Chân Nguyệt thông minh cũng  khỏi ngạc nhiên  sự thẳng thắn của nàng. Chưa từng thấy ai tự khen  như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-lam-nong/chuong-129.html.]
Kiều Tam bèn : "Vậy để  thử hỏi đại tẩu một chút nhé?"
Chân Nguyệt gật đầu: "Cứ thử ." Những  khác lập tức tò mò  xem. Trừ Kiều Triều và Kiều Tam, còn  ai cũng ngỡ ngàng khi  Chân Nguyệt  chữ. Họ từng   qua, nhưng  ngờ nàng thật sự thông thạo.
Kiều Tam giở sách  hỏi: "Đại tẩu, chữ  là gì?"
Chân Nguyệt liếc qua: "Đó là chữ "Thổ", đất đai để trồng trọt."
Vân Mộng Hạ Vũ
Kiều Tam ngạc nhiên, liền lật tiếp vài trang: "Vậy chữ ?"
Chân Nguyệt đáp ngay: "Chữ "Thanh", nghĩa là màu xanh."
"Vậy chữ ?"
"Chữ "Thương", như trong "thương cẩu"."
Kiều Tam sửng sốt: "Đại tẩu thậm chí  cả từ "thương cẩu"!"
Rồi Kiều Tam cố tìm một chữ phức tạp hơn: "Vậy chữ ?"
Chân Nguyệt liếc qua: "Chữ "Thắng", nghĩa là chiến thắng."
Kiều Tam    thuyết phục: "Đại tẩu thật lợi hại."
Chân Nguyệt đón nhận lời khen một cách bình thản: " . Vậy nên  hãy dạy tỷ  Tiểu Hoa học chữ ."
Kiều Tam vội đáp: "Được ."
Chân Nguyệt  sang ba cô cháu gái nhỏ: "Các ngươi nhớ  học hành chăm chỉ từ tam cữu của các ngươi nhé."
Ba bé đồng thanh: "Dạ!" 
Tiểu Hoa  vui vì  ngờ  cũng  thể học chữ, còn Tiểu Thảo và Tiểu Niên tuy  hiểu hết nhưng cũng cảm thấy vui mừng.