Bà nghĩ , thấy cần mua nhiều thứ, bèn : "Không , ngày mai    chợ mua đồ. Lão Nhị, con  cùng nương, còn đương gia cũng  theo."
Kiều Nhị và Kiều Đại Sơn đồng ý: "Dạ, nương."
Bà dặn thêm Kiều Triều: "Lão đại, con ở nhà nghỉ ngơi, coi chừng tôn tử. Lão tam, xem trong nhà  việc gì cần  thì lo giúp."
Kiều Tam đáp: "Vâng, nương."
Ngày hôm , Chân Nguyệt   cây trâm mà Kiều Triều tặng. Kiều Triều  chút tự hào khi  thấy nàng dùng nó, trong lòng cảm thấy  vui. Cây trâm  khắc thực sự .
Nhìn Chân Nguyệt, Kiều Triều thầm nghĩ: Kỳ thực, nàng  nét  ưa , lông mày thanh thoát, đôi mắt long lanh, sống mũi cao, da nàng  quá trắng mịn như tiểu thư khuê các, nhưng trông vẫn khỏe khoắn. So với nước da trắng trẻo của nàng thì Kiều Triều đen hơn nhiều.
Tuy rằng   là "than đen," nhưng vẫn tuấn tú.
Kiều Triều mang theo hài tử, còn Chân Nguyệt thì   phía  để chăm sóc đất trồng rau. Sáng sớm, Kiều Trần thị cùng    lên đường  chợ.
Khi tới chợ, do gần Tết nên mặc dù trời lạnh,   chợ vẫn  đông, thậm chí còn nhiều hơn . Gần Tết, nhiều mặt hàng cũng tăng giá, đến cả bánh bột ngô   chỉ một văn tiền giờ  tăng lên hai văn tiền.
Kiều Trần thị và Tiền thị   một tiệm tạp hóa,  lâu , hai    khỏi với một túi lớn đầy đồ. Họ tiếp tục đến các cửa hàng khác để mua thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-lam-nong/chuong-143.html.]
Bỗng từ xa,  tiếng gọi: "Ôi, đây chẳng  là thông gia ? Thông gia, cùng   mua hàng Tết ?" Đó là Chân Dương thị.
Kiều Trần thị nhận , liền chào hỏi: "Thông gia, khỏe ?  , chúng  cũng  mua hàng Tết. Còn bà, cũng  mua sắm ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Chân Dương thị đáp: " ,   sắp đến mồng tám tháng Chạp ,   mua ít đồ nấu cháo mồng tám. Thông gia,  thấy bà mua nhiều đồ thế, mua những gì ? Cho  xem thử." Nói , bà  định giơ tay lay cái sọt của Kiều Trần thị.
Tiền thị ngay khi thấy Chân Dương thị đến  cảm thấy  . Lúc thấy bà  định động  sọt đồ, Tiền thị nhanh chóng bước tới kéo bà  : "Ôi, Dương đại nương, đại nương mua  gì thế? Để  xem thử nào."
Nhanh tay, Tiền thị xốc cái nắp rổ của Chân Dương thị lên, liếc qua  ngạc nhiên: "Ôi trời,  nhiều điểm tâm thế! Ta còn  ăn  món nào, cho  thử chút xem ?"
Chân Dương thị tức tối, nghĩ thầm: "Tiền thị       hổ đến thế?"
Bà  nhanh chóng  đổi tay cầm rổ và : "Nhị tức phụ nhà thông gia, đây đều là  mua cho bọn trẻ. Ngươi   thể tranh với tiểu hài tử ?"
Tiền thị  vẻ mặt ngạc nhiên: "Thật ? Con nhà đại nương ăn ngon thế? Con nhà    ăn bao giờ! Đưa cho chúng thử chút . Dương đại nương, nhà đại nương khá giả quá nhỉ. Tết  , đại nương định tặng lễ gì cho đại tẩu ? Có  điểm tâm ?"
Chân Dương thị  ngượng: "Không, , nhà  đông trẻ, đến chúng ăn còn  đủ."
Tiền thị thở dài, thất vọng: "Vậy ,  cứ tưởng  điểm tâm chứ." Rồi nàng tiếp tục   rổ của Chân Dương thị: "Ồ,  còn thấy  cái gì bọc , đó là gì? Là gà   vịt ? Nhà đại nương đúng là  tiền. Nhà   lâu   ăn thịt. Có thể cho  mượn chút tiền mua ít thịt  ?"