Chân Công còn  kịp trả lời, thì đại tẩu của Chân Nguyệt là Chân Lâm thị  lập tức lên tiếng: "Nhà  gì  tiền,  cũng thấy , bao nhiêu   ăn cơm. Tiểu A Sơ của  ăn mặc  như ,   nhi tử nhà  mà xem, áo quần vá chằng vá đụp."
"Tiểu  ,   về  mang vải dệt ? Quần áo của cháu ngoại cũng   mà mặc."
Chân Nguyệt đáp: "Vải dệt đắt lắm, nhà   gì  tiền mà mua. Cũng là vay mượn mà , nếu đại tẩu cần thì cũng vay tiền hoặc đem lương thực  cầm. Nhà  cũng  đem lương thực cầm ."
"Cái gì? Nhà các con đem lương thực  cầm?" Từ nãy giờ im lặng, Chân Đại Vĩ, cha của Chân Nguyệt, nổi giận  sang  nàng và Kiều Triều: "Kiều Đại Sơn cũng đồng ý cho các con  thế ?"
Chân Nguyệt xoa xoa khóe mắt: "Không còn cách nào khác, nhà thiếu nhiều tiền quá."
Chân Lâm thị  tiếp: "  hài  ăn mặc tử tế thế  cơ mà."
Chân Nguyệt đáp: "Đều là giả vờ cả thôi, chẳng qua là để  ngoài  coi thường."
Chân Đại Vĩ chỉ tay  Chân Nguyệt, giận dữ : "Các con thật là... thật là ngu xuẩn! Lương thực quan trọng như thế mà các con   ? Kiều Đại Sơn và nương của con cũng   ? Nghe  phía nam đang  nạn đói, lương thực  thể sẽ tăng giá. Thế mà các con  dám đem lương thực  bán! Bán bao nhiêu?"
Chân Nguyệt trả lời: "Cũng  nhiều lắm, chỉ hơn nửa  lương thực thôi. Nhà còn đủ ăn qua mùa đông ."
Chân Đại Vĩ hít một  dài, giận dữ : "Thật là ngu ngốc!" Ông  dậy   ngoài: "Ta  lo  các con,   đói thì đừng  đến đây!"
Chân Nguyệt thầm nghĩ: Phụ   thật  cũng khá khôn ngoan,  rõ tầm quan trọng của lương thực.  dường như ông cũng  thương yêu , bằng     những lời như "  đói thì đừng tới đây"?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-lam-nong/chuong-175.html.]
Trong khi đó, Chân Dương thị đem những đồ mà Chân Nguyệt mang tới  bếp, lập tức kiểm tra xem  gì. Cuối cùng, bà  chỉ thấy vài củ cải, rau xanh, một khúc thịt khô, một cân gạo và mì, thêm một túi đậu phộng hạt dưa.
"Thứ  ?" Bà  cảm thấy  lừa, nhưng  nhận  rằng những thứ  cũng  giá trị đến hơn hai mươi văn tiền.
Nổi giận đùng đùng, Chân Dương thị bước  phòng khách, lớn tiếng gọi: "Chân Nguyệt,  đây!" Gọi cả họ lẫn tên, đủ thấy bà  tức giận đến mức nào.
Chân Nguyệt   liền  Chân Dương thị  kiểm tra sọt và  hài lòng với đồ nàng mang đến. Khi Chân Nguyệt  dậy, Kiều Triều cũng   theo,"Có cần   cùng ?"
Chân Nguyệt vỗ nhẹ vai ,"Không cần,  ở đây trông con ." Nàng lo mấy bà tẩu cứ  chằm chằm  quần áo của nhi tử, sợ rằng      thì quần áo của con  lấy mất.
Kiều Triều   xuống, Chân Nguyệt  theo Chân Dương thị  bếp. Chân Dương thị ném một bó rau xanh về phía nàng,  lớn: "Ngươi xem ngươi mang cái gì về! Trả  cho  hai mươi văn tiền."
Chân Nguyệt giữ vẻ mặt vô tội: "Nương  gì ? Tiền nào? Tiền đó con  dùng mua đồ mang về hết  mà."
Chân Dương thị cắt ngang,"Ngươi xem ngươi mang về  đồ gì?"
Chân Nguyệt đáp: "Mấy thứ  đắt lắm đó nương! Nương   củ cải mùa đông giá bao nhiêu một cân ? Rau xanh thì ? Rau xanh tươi mùa đông  quý, còn thịt  nữa. Mỗi thứ  đều đáng hơn hai mươi văn tiền đó."
Chân Dương thị trợn tròn mắt: "Hai mươi văn tiền? Ngươi tưởng nhà    củ cải ? Ngươi mang về củ cải dát vàng chắc?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Chân Nguyệt gật đầu, nghiêm túc : " , củ cải  đúng là củ cải dát vàng. Nương ăn thử ,  sẽ  ngay."