Kiều Trần thị rửa mặt  bắt tay   mì sợi cho cả nhà ăn. Chỗ bột mì   mới xay hôm qua,  khi Kiều Đại Sơn  rửa sạch cối đá.
Chân Nguyệt  bên nhóm lửa, trong lòng chỉ mong trời sẽ mưa. Nếu  mưa, họ sẽ  nước để trồng trọt, cuộc sống sẽ đỡ khổ hơn nhiều.
Tiểu A Sơ cuối cùng cũng tỉnh giấc, chạy tới ôm lấy Chân Nguyệt. Nàng bế nhi tử  lòng để sưởi ấm, hỏi nhỏ: "Con đói ?"
Tiểu A Sơ gật đầu,"Đói."
Chân Nguyệt  nhẹ: "Chờ thêm chút nữa là  ăn."
Hiện tại, mỗi ngày gia đình chỉ ăn hai bữa, hầu như chỉ  dưa muối để ăn kèm với mì hoặc bánh bột ngô. Lượng dưa muối cũng sắp hết, nhưng so với nhiều nhà khác, gia đình họ vẫn còn sung túc hơn  nhiều. Nhiều nhà trong thôn chỉ  một bữa ăn trong ngày, nhưng cũng chỉ là một bữa ăn  đủ no.
Ngay cả muối cũng sắp cạn, mà họ chẳng thể nào  huyện thành để mua thêm. Khuôn mặt mũm mĩm của Tiểu A Sơ  đây nay  hóp hẳn . Thằng bé vốn  kén ăn, giờ  gì là ăn nấy, ngoan ngoãn hơn hẳn.
Bọn Tiểu Hoa cũng , vì   nước để tắm, nên ai nấy đều  rận bám đầy đầu. Mỗi ngày bọn nhỏ đều gãi rận, khiến ai  cũng thấy đáng sợ. Chân Nguyệt  mà cảm thấy cả  đầu  cũng  rận, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ  nàng thấy ngứa đầu.
Không  suy nghĩ thêm, Chân Nguyệt chú tâm  việc nấu ăn. Kiều Trần thị   xong mì, Mạn Châu cũng  mang thêm củi  bếp. Cả nhà ngửi thấy mùi thơm của mì, ai nấy bụng đều đói cồn cào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-lam-nong/chuong-503.html.]
Cuối cùng cũng đến giờ ăn. Chân Nguyệt  đút cho Tiểu A Sơ ăn một thìa, bản   cũng ăn một thìa. Chỉ như  mà hết sạch một bát.
Sau bữa ăn, Tiểu A Sơ  giao cho Kiều Trần thị trông coi. Chân Nguyệt quyết định  ngoài tìm thêm thức ăn. Dù mới từ  núi trở về  lâu, nhưng nàng vẫn thấy việc  ngoài tìm thức ăn là cần thiết. Ở nhà mãi mà   gì chỉ khiến  thứ trở nên khó khăn hơn.
"Đại tẩu, để   cùng tẩu?" Kiều Tam ngỏ lời.
Chân Nguyệt lắc đầu: "Không cần ,  cứ ở nhà lo việc là . Ta sẽ  ." Nàng mang theo cung tên: "Trong núi chắc giờ    ai, còn trong thôn, chẳng ai dám đụng đến ."
Kiều Tam ngẫm nghĩ, cũng thấy hợp lý. Nếu  đối đầu với đại tẩu,  cũng  chắc   thể thắng. Thực tế là,  lẽ  còn  kịp  tay thì   mũi tên của nàng b.ắ.n hạ .
Vân Mộng Hạ Vũ
Chân Nguyệt mang cung tiễn rời khỏi nhà, nhưng   nàng  chọn con đường mà dân trong thôn thường  lên núi, mà quyết định  ngược , tiến sâu  một hướng khác.
Trên đường , xung quanh nàng  là những nhánh cây khô cằn, mùa đông lạnh giá  khiến thực vật hầu như  thể sinh trưởng. Đi  một lúc lâu, bỗng nhiên Chân Nguyệt phát hiện dấu vết đào bới của động vật  mặt đất. Nghĩ ngợi một chút, nàng quyết định thử đào xem  gì.
Lúc đầu, dù  bới khá sâu, nhưng nàng chẳng tìm thấy gì. Nàng định từ bỏ nhưng cuối cùng  tiếp tục đào sâu hơn, nàng phát hiện  một củ khoai cát. Tuy củ khoai   lớn, chỉ to bằng cánh tay của nàng, nhưng giữa  cảnh hiện tại, đó cũng  là một thu hoạch đáng kể. Chân Nguyệt cẩn thận bỏ củ khoai  sọt.
Tiếp tục  sâu hơn  rừng, nàng cảm thấy  gian xung quanh yên tĩnh đến mức lạ thường,   lấy một tiếng chim kêu. Nàng vốn hy vọng  thể bẫy  vài con chim, nhưng hôm nay dường như núi rừng cũng im lìm kỳ lạ.