"Không  , chúng  cần chia phiên mà chăm sóc bé, mỗi  trông một đêm," Chân Nguyệt đề xuất. Như  ít nhất một   thể ngủ yên,   cả hai đều thức trắng đêm.
Kiều Triều do dự: ".. nó còn cần b.ú sữa."
Chân Nguyệt giải thích: "Thì nhờ cha  mua sữa dê về, nấu lên cho bé uống.
Mỗi đêm chuẩn  sẵn sữa."
Kiều Triều lo lắng: "Có  ?"
Chân Nguyệt gật đầu chắc nịch:
"Được. Đêm nào đến lượt  trông bé thì  sẽ cho bú, còn đến lượt  thì dùng sữa dê."
"Được thôi," Kiều Triều đồng ý.
Kiều Đại Sơn   mua sữa dê về. Lần , ông mua  buổi chiều. Mọi  trong nhà chỉ uống một chút, phần còn  để dành cho Chân Nguyệt và Kiều Triều chăm bé A Sơ.
Khi đêm đến, bé A Sơ đói bụng như thường lệ. Kiều Triều nhanh chóng  bếp lấy sữa dê hâm nóng để cho bé uống. Ban đầu bé   uống, nhưng dần dần cũng chịu uống.
Kiều Triều thở phào nhẹ nhõm.
Một bên, Chân Nguyệt đang ngủ  say,  còn  thức dậy mỗi đêm để chăm con nữa. Động tác  tã của Kiều Triều cũng ngày càng nhanh nhẹn, đến mức Kiều Trần thị  còn  thường xuyên  hỗ trợ.
Hôm nay, bé A Sơ  Kiều Trần thị chăm sóc. Chân Nguyệt quyết định theo Kiều Triều lên núi. Hai   cùng  mà  mang theo ai khác.
Ban đầu, Kiều Triều  hôm nay sẽ  núi xem một chút, Chân Nguyệt    liền lập tức bảo  cũng   cùng.
“Nương, hôm nay nương trông hài tử hộ con. Con với Kiều Triều  núi xem  nấm  rau dại gì , cũng hái về chút. Hài tử đói bụng thì cứ cho uống sữa dê.”
Kiều Trần thị đáp, “Được .  các con đừng  lâu quá nhé.”
Chân Nguyệt gật đầu, “Biết mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-lam-nong/chuong-51.html.]
Tiểu Hoa , “Mợ cả, bọn cháu    cùng ?”
Chân Nguyệt lắc đầu, “Lần  các cháu ở nhà trông   giúp .”
Tiểu Hoa hớn hở đáp, “Được ạ, cháu sẽ trông cẩn thận tiểu biểu .”
Sau đó, Chân Nguyệt mang theo một chiếc d.a.o nhỏ, đeo sọt, còn Kiều Triều thì cầm một chiếc rìu, cả hai rời nhà.
Vân Mộng Hạ Vũ
Không ngờ  đường họ  chạm mặt Mã thị, nàng  cũng đang  tìm rau dại ở chân núi.
Thấy họ, Mã thị lập tức hừ một tiếng, liếc xéo  vội vã  .
Chân Nguyệt  theo bóng Mã thị, vốn định để vài ngày nữa mới báo thù,  ngờ hôm nay  gặp  nàng .
Một khi  thế,  cần chờ thêm nữa, hôm nay sẽ giải quyết dứt điểm  ân oán.
Ba  một  một   đến chân núi.
Kiều Triều định  sâu hơn trong rừng, ban đầu  định bảo Chân Nguyệt ở  chờ, nhưng   thấy nàng tiến về phía Mã thị,  liền cảnh giác, quan sát xung quanh xem  ai khác .
Sau khi chắc chắn   ai,  liền tiến  gần hỏi, “Nàng định  gì?”
Chân Nguyệt nhún vai, “Rõ ràng là  đánh .”
Vừa dứt lời, Chân Nguyệt lao đến phía  Mã thị, nắm lấy tóc nàng   tung một cú đ.ấ.m  .
“A!” Mã thị kêu lên đau đớn. Nhìn thấy kẻ tấn công là Chân Nguyệt, nàng  giận dữ nhào tới, “Chân thị, ngươi dám đánh ?”
Chân Nguyệt  vung thêm một cú đấm, giọng lạnh lùng, “Có gì mà  dám? Đây là trả cho  ngươi đánh , trả cho việc ngươi   dạy dỗ con, trả cho tất cả những  ngươi   tức giận. Hôm nay  sẽ đánh cho ngươi nhớ đời.”
Chân Nguyệt  đánh  , đánh đến mức Mã thị chỉ  kêu la thảm thiết, “ , ngươi còn dám che giấu chuyện nhi tử nhà ngươi g.i.ế.c gà mái đẻ của  để ăn trứng. Ngươi nghĩ    ? Đã  thì  chịu hậu quả!”