Tiểu A Sơ cúi đầu, chột   dám . Chân Nguyệt nghiêm mặt: "Nói! Làm  con  nhiều hạt dẻ như ?"
Tiểu A Sơ run rẩy, nước mắt bắt đầu rưng rưng. Kiều Trần thị vội vàng bước tới giải thích: "Đừng trách thằng bé, là  cho nó. Thằng bé thích ăn nên  mới cho thêm một ít." Ai ngờ   nóng.
Trong nhà chỉ  đại tôn tử là ở bên cạnh bà, bà cái gì cũng  cho thằng bé, nhị tôn tử  nương thằng bé mang  huyện thành, bà cũng  ít  thấy A Trọng.
Chân Nguyệt nhắc nhở: "Tiếp theo   ăn nữa, cái gì quá cũng  . Lúc  nương  dạy con thế nào."
Kiều Triều cũng lên tiếng: "Nương, nương chiều nó quá. Từ nay về    ăn nhiều hạt dẻ nữa, hơn nữa mỗi ngày  luyện  chữ, học thêm cả các bài khác nữa. Cha sẽ trực tiếp dạy con."
Tiểu A Sơ cúi đầu lau nước mắt: "Con  cố ý, con  nhịn  ô ô ô..." Thằng bé cảm thấy hạt dẻ ăn  ngon.
Chân Nguyệt nghiêm nghị: "Dù  thích thế nào cũng   kiềm chế,   gì kiềm chế  ,  bất luận việc gì cũng  thể quá mức  càn. Hôm nay con  phạt  chữ 100 , cha sẽ giám sát."
Kiều Triều đưa nhi tử về phòng, dặn: "Nghe lời nương con. Sau , dù nãi con  cho nhiều đồ ăn thì con cũng  học cách từ chối. Con    nương buồn chứ?"
Tiểu A Sơ cúi đầu nhận : "Thực xin ... Con sai ."
Kiều Triều xoa đầu nhi tử: "Tối nay  xin  nương đấy."
"Vâng."
Sau sự việc , Chân Nguyệt và Kiều Triều bàn kỹ hơn về cách dạy dỗ Tiểu A Sơ. Ngoài việc đến học đường, Kiều Triều còn dạy nhi tử những kỹ năng khác như b.ắ.n cung, tập võ. Thỉnh thoảng, Tiểu A Sơ  theo cha xuống ruộng để hiểu sự vất vả của công việc đồng áng.
Thời gian trôi qua, lúa trong ruộng bắt đầu chín vàng, trải dài óng ánh, báo hiệu một vụ mùa bội thu sắp đến.
Một hôm, một đoàn xe ngựa  ngang qua thôn Đại Nam. Dẫn đầu là một  cưỡi ngựa, theo  là các gia nhân, rõ ràng là một gia đình giàu  đang  du ngoạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-lam-nong/chuong-651.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Bỗng nhiên, từ trong xe ngựa vang lên một giọng : "Dừng xe."
Xe ngựa dừng , một lão nhân bước xuống. Ông   tới gần bờ ruộng, duỗi tay xem xét một nhúm lúa.
Đột nhiên, một  dân trong thôn chạy đến hỏi: "Ông  gì đấy!?"
 khi thấy lão nhân  tùy tùng đông đúc,  đó liền ngần ngại lùi ,  kỹ và hỏi: "Các ngươi là ai? Tại   đụng  lúa nhà ?"
Lão nhân xua tay : "Không cần hiểu lầm,  chỉ đến xem thôi. Nhìn hạt lúa tròn trịa, no đủ,  thấy  , nên mới đến ngắm  một chút."
Vương Đại thở phào nhẹ nhõm, trong lòng  chút tự mãn, : "Vậy ngài cứ xem thoải mái, nhưng đừng  gì hại đến thóc nhà ."
Quản ương mỉm  gật đầu: "Tốt, ." Ông  tiếp tục  xung quanh, quan sát mấy mẫu ruộng trồng lúa. Bỗng nhiên, ông  phát hiện một thửa ruộng mà lúa trổ bông  hơn hẳn những ruộng khác, bông lúa nặng trĩu đến mức oằn cả  lúa xuống.
Ông  liền cầm lên một bó lúa xem xét kỹ, thì Vương Đại bước tới nhắc nhở: "Các ngươi cẩn thận một chút, đây là ruộng của Kiều gia trong thôn."
Quản ương  Vương Đại,    lúa: "Kiều gia? Ta thấy mấy mẫu ruộng ở đây trông đều , nhưng lúa nhà Kiều gia  trông  vẻ  hơn hẳn."
Vương Đại hãnh diện đáp: "Đương nhiên , Kiều gia  giỏi trồng trọt. Họ trồng rau, lúa  bất cứ thứ gì cũng đều đạt chất lượng , ăn  ngon."
Quản ương gật gù: "Thì  là thế!" Ông  xoa cằm,  tiếp tục  sang thửa ruộng khác xem xét. Tại đây, ông  thấy một loại cây mà ông   từng thấy  đó.
Quản Ương  sang hỏi Vương Đại: "Vị   , cây  là gì ?"
Vương Đại đáp: "Đó là khoai tây, thửa ruộng  cũng thuộc về Kiều gia."
Quản ương tỏ vẻ ngạc nhiên: "Tất cả chỗ   ? Khoai tây? Là gì thế?"