Kiều Nhị cảm thấy xót xa: "Nhà họ  đủ củi, giờ mà  rừng kiếm thêm thì lo   mà  về , nên đành chịu cảnh ." Nhìn lũ trẻ  giày mỏng, chân nứt nẻ vì lạnh, lòng   khỏi chua xót.
Hắn để  ít đồ và cùng với tỷ phu lên núi chặt thêm chút củi để mang về cho gia đình tỷ Tiền thị.
Tiền thị cảm thấy chua xót, nhưng  nhớ về quãng thời gian khó khăn  đây của Kiều gia: "Năm đó, khi Tiểu Niên  chào đời, nhà  cũng chẳng khác gì bây giờ ."
"Đại tẩu chắc còn nhớ, năm   sinh Tiểu Niên, trời  lạnh, tuyết rơi dày đặc, Kiều gia  gió lùa khắp nơi, mái nhà còn  tuyết nặng đè gãy."
"Khi  trong nhà thiếu thốn đủ đường, mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, củi  đủ, đồ ăn cũng chẳng  bao nhiêu. Mọi   việc thì   sức,  chi đến việc  đốn củi."
Tiền thị  hồi tưởng,  xúc động, còn Kiều Trần Thị thì rơi nước mắt "Năm đó thực sự   cách nào khác, nhưng may mắn bây giờ ngày tháng   hơn ."
" , may mà giờ đây cuộc sống  khấm khá hơn."
Tiền thị và Kiều Trần Thị cùng hồi tưởng về quá khứ, trong khi Chân Nguyệt thì  nhớ  nhiều những chuyện , vì trong ký ức của nguyên chủ, những điều đó  quá quan trọng. Những gì nguyên chủ nhớ rõ chỉ là những  cãi vã, còn các sự việc khác thì  quên mất.
Nhìn  bên ngoài, Chân Nguyệt đột nhiên nghĩ đến một thứ: giường đất! Đó là cách sưởi ấm của  phương Bắc  mùa đông.
 nàng  từng  qua.
Chân Nguyệt suy nghĩ: "Có   loại giường  xây bằng bùn,  thể nhóm lửa ở ,  đó giường sẽ  ấm ?"
Kiều Triều  từng  qua: "Giường?"
Chân Nguyệt giải thích: "Hình như gọi là giường đất,  giường sưởi. Ở phương Bắc  loại giường  ? Ta   rõ lắm, chỉ là  trong sách."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-lam-nong/chuong-673.html.]
Kiều Triều đáp: "Phương Bắc ? Trước đây khi   đánh trận  từng thấy qua, nhưng  thể hỏi thử."
Tiền thị thắc mắc: "Giường đất là thứ gì ? Nghe đại tẩu  giống như một cái nồi, phía  đốt lửa. Chẳng lẽ   khói ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Chân Nguyệt : "Thực  là giường,  bằng gạch. Khi đốt lửa  giường, giường sẽ  ấm, cả đêm đều ấm áp mà  cần nhiều củi. Về khói thì chắc  thể thiết kế cho khói thoát ,   rõ lắm, chỉ  qua sách thôi."
Tiền thị ngạc nhiên: "Nếu thứ   ,  ở phương Bắc  mà   truyền đến phương Nam chúng ?"
Kiều Triều giải thích: "Phương Bắc lạnh kéo dài hơn và khắc nghiệt hơn nhiều so với chỗ chúng ."
Tiền thị đáp: "Ở đây cũng lạnh đến nỗi    thể c.h.ế.t rét, còn  nơi lạnh hơn nữa thì     sống thế nào."
Khi   đang trò chuyện, Kiều Tam và Mạn Châu từ Chung gia trở về, họ  ở  Chung gia một đêm.
Mạn Châu đưa lễ vật cho Kiều Trần Thị: "Nương, đây là quà đáp lễ."
Kiều Trần Thị nhận lấy: "Cha nương con vẫn khỏe chứ?"
Mạn Châu gật đầu: "Khỏe lắm. Đại ca con còn  năm nay   thi."
Đại ca nàng  là đồng sinh, chuẩn  thi tú tài, vốn dĩ  nên thi từ  nhưng vì chiến tranh và những biến cố xảy  mấy năm gần đây mà  trì hoãn.
Kiều Trần Thị vui vẻ: "Thế thì , nếu đến huyện thành thi thì liền  đến chỗ các con ở  một thời gian, chăm sóc một chút."
Mạn Châu : "Dạ."
Sau mùa đông lạnh giá, mưa xuân kéo dài mang đến mùa vụ mới,  nhiều   bắt đầu trồng trọt.