Vào mùa xuân năm thứ 16 hậu kỳ Đại Chu, Trấn Bắc Vương dẫn 18 vạn quân đến giao chiến với 13 vạn quân của Kiều Định Vương tại chiến trường lũy làng sườn núi. Cuộc giao tranh kéo dài hơn một tháng, cả hai bên tổn thất nặng nề, xác c.h.ế.t chất đầy đồng, và vùng Chiêu Châu mà Kiều Định Vương kiểm soát cũng  Trấn Bắc Vương chiếm lấy một nửa. Kiều Định Vương  tạm thời rút quân để phục hồi.
Tháng tám cùng năm, đại quân Kiều Định Vương chủ động tấn công, đẩy lùi Trấn Bắc Vương  khỏi Chiêu Châu. Hai bên  ngừng giao tranh, mỗi đợt quân binh   thế bằng lớp binh lính mới.
Cho đến mùa hè năm thứ 17 hậu kì Đại Chu, Tư Mã Đồ Tuyệt  Kiều Định Vương  trọng thương  chiến trường. Sau đó, Kiều Định Vương tiếp tục dẫn quân tấn công Trọng Châu và chỉ trong nửa năm  chiếm đóng khu vực . Đến lúc , Trấn Bắc Vương chỉ còn  12 vạn quân, buộc  triệt thoái về Vân Châu,  dám tiến đánh nữa.
Nam Dương Vương  tin ba vạn quân mà   cho mượn chỉ còn  vài  sống sót, tức đến ngất xỉu và trông như già  chục tuổi.
Hắn  giận dữ: "Đội quân 18 vạn mà đánh   13 vạn quân của  ! Tư Mã Đồ Tuyệt bảo rằng    , thế mà   cũng chẳng hơn gì!  là vô dụng, vô dụng, vô dụng!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Một cận thần khuyên nhủ: "... Vương gia nhỏ tiếng thôi, coi chừng tai vách mạch rừng, nếu Trấn Bắc Vương   e rằng sẽ cho  đến ám sát chúng ."
Nam Dương Vương phẩy tay: "Cút hết! Ta  nó còn thiếu dăm ba cái lệnh ám của   ? Đã bao lâu     lấy đầu Kiều Định Vương, mà Kiều Định Vương vẫn sống nhởn nhơ?"
"Ta  bảo ngay từ đầu hợp tác với   là sai lầm. Hãy  thư cho Kiều Định Vương,   hợp tác với , chiếm lấy đất của Trấn Bắc Vương!"
"Ta thà thua trong tay Kiều Định Vương, chứ   thua tên phế vật Trấn Bắc Vương!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-lam-nong/chuong-845.html.]
Cận thần  một bên  dám  gì. Thực , Trấn Bắc Vương  lợi hại; nếu ,    chẳng chiếm  bốn châu ở Đông Bắc, hai châu ở Tây Bắc và hai châu ở phía Bắc.
Dù , Kiều Định Vương dường như  trời phù hộ, dù vị trí chiến lược  lý tưởng nhưng khi  trận thế luôn chẻ tre,  ai cản nổi!
Kiều Triều  khi nhận  tin tức, cùng các cố vấn thảo luận suốt đêm và đồng ý hợp tác với Nam Dương Vương. Việc loại bỏ một đối thủ   lợi cho , vì dù   cũng   đối mặt với cả hai phe, càng   A Nguyệt nhà   gánh vác bảo vệ hậu phương vì   trận.
Trong khi đó, Trấn Bắc Vương vẫn đang hôn mê. Phe phái của   tức giận khi  Nam Dương Vương phản bội, nhưng vì Vương gia vẫn  tỉnh  nên họ cũng khó  hành động.
Một  đề xuất: "Hay là chúng  chỉ phòng thủ ở tám châu phía Bắc?"
Phương Tự lập tức vung tay tát  đó: "Ngươi   rùa rụt cổ ? Ngươi sợ thì cứ ,  thì  bao giờ!"
Để bọn họ phòng thủ co cụm  thì khác gì những kẻ hèn nhát?
Những  khác im lặng   gì, một  lên tiếng: "Trước hết hãy đưa Vương gia về chữa trị, đợi Vương gia tỉnh   hẵng bàn tiếp."
Vương gia  hài tử, nhưng  sinh  nữ nhi, nên trong thời điểm   chút mất  lòng tin từ các tướng sĩ  cận.
Về phía Kiều Triều,   trọng thương nhưng vẫn còn A Sơ -   trưởng thành, cùng với Chân Nguyệt cũng   quân lính kính trọng. Dù   trưởng bối gia tộc hậu thuẫn, nhưng A Sơ và Chân Nguyệt vẫn nhận  sự ủng hộ từ  .