Xuyên Thành Nữ Nhi Của Thương Gia Bị Ôm Nhầm Tới Hầu Phủ - Chương 118

Cập nhật lúc: 2024-10-24 03:50:16
Lượt xem: 65

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc là nguyệt thượng trung thiên, cơn gió đầu hạ phảng phất thổi qua cửa sổ, mang theo vài tia lạnh, từng đợt tiếng ếch vang lên liên tiếp càng lòng hoảng loạn.

Ngu Tương lấy hòm thuốc mà Phác thần y đưa , lấy tất cả bình thuốc trong đó đặt một cái bọc vải nhỏ, cuốn vài vòng thành tay nải mang theo.

“Tiểu thư, bây giờ qua giờ sửu, cửa thành sắp đóng , ngài thể đến chỗ nào chứ? Có việc gì ngày mai chúng ?” Liễu Lục vội vàng giữ lấy bọc đồ.

“Tiểu thư, đang êm , tại ? Không mơ thấy Hầu gia gặp nguy hiểm chứ?” Đào Hồng thu thập quần áo hỏi.

Ngu Tương bắt tay tự rót cho một chén , uống một hết chén , đó mới khôi phục chút bình tĩnh, cất giọng khàn khàn: “Ta mơ thấy ca ca trúng tên lạc, đó rơi một con sông sóng cuộn ào ào chìm thấy bóng dáng, bờ sông còn nhiều truy binh đang b.ắ.n mưa tên chặn đường sống của .”

Người khác lẽ đều là hư ảo, nhưng những giấc mơ của chủ tử nhà cứ như lời tiên tri. Đào Hồng cùng Liễu Lục đều hít một ngụm khí lạnh, cuối cùng cũng hiểu vì nửa đêm tiêu thư nằng nặc khỏi cửa thành. Chỉ bằng với kinh nghiệm của dĩ vãng, lẽ việc vẫn xảy , nếu thể đến đó cảnh báo cho Hầu gia thì vẫn thể giúp ngài đề phòng nhiều hơn.

tiểu thư , thể phái truyền tin cho Hầu gia, nhất thiết tự đến đó. Nơi là Tây Cương gươm đao khói lửa, giặc cỏ man di khắp nơi, là nơi mà thường thể đặt chân đến.” Liễu Lục trầm giọng khuyên can.

“Muốn truyền tin thì cũng mới , bằng để tự gặp ca ca để khỏi chờ đợi lo lắng.” Ngu Tương kiên định xua tay.

mà thiếu gia sẽ đồng ý .” Đào Hồng cẩn thận mở miệng.

Ngu Tương trầm mặc, một lát đáp: “Nếu đồng ý, ngày mai liền chân đau, đến Trấn Quốc Tự cầu y, đó mượn cơ hội lén rời khỏi Trấn Quốc Tự. Tất cả những đại hòa thượng của Trấn Quốc Tự đếu võ nghệ, cầu xin Khổ Hải đại sư cho mượn vài hòa thượng hộ vệ đường là .”

Trầm Nguyên Kỳ tuyệt đối sẽ đồng ý cho nàng đến Tây Cương, nàng chỉ là một nữ nhi gia, mặc dù thuê hộ vệ theo cũng thể đảm bảo an trăm phần trăm.

mà các hòa thượng ở Trấn Quốc Tự giống thế, nhất định thể an cần lo lắng. Hiện tại vấn đề quan trọng nhất là thuyết phục Khổ Hải đại sư.

Ngu Tương hạ quyết tâm, đó mới chịu giường, nhưng đêm nay cách nào ngủ ngon . Sáng sớm hôm , nàng giả bộ chân đau, bảo Trầm Nguyên Kỳ đưa nàng lên núi cầu y. Vì gốc bệnh ở trong xương nên Khổ Tuệ thể chút manh mối nào, thấy nàng Trấn Quốc Tự một thời gian liền đồng ý .

Vì Trầm Nguyên Kỳ công vụ nên thể chậm trễ, lôi kéo dặn dò kĩ lưỡng một phen mới bịn rịn xuống núi.

Chờ xa, Ngu Tương lập tức gặp Khổ Hải đại sư. Hai mật đàm bên trong thiện phòng một lát lâu, Khổ Hải thật sự thể thắng nổi cái miệng khéo léo của Ngu Tương, đành nếu nàng rút một thẻ kí vương nữa sẽ tự Tây Cương cùng nàng.

Trong lòng Ngu Tương lo lắng bồn chồn, quỳ lạy cầu nguyện ống thẻ gần nửa cái canh giờ mới bắt đầu chuyển động…… Sau đó ngờ rút trúng ký vương.

Con mắt Khổ Hải trừng lên còn lớn hơn cả chuông đồng, cầm quẻ ký vương lăn qua lộn kĩ, nhặt những quẻ trúc còn lên kiểm nghiệm, sợ ống thẻ động tay động chân, đổi bảy tám quẻ thường thành quẻ ký vương. Tỷ lệ là một trong hàng tỷ, đời ai thể rút trúng quẻ ý vương tận 3 ? Ngu Tương quả nhiên là ông trời ưu ái.

Người xuất gia thể dối, Khổ Hải càng thể, chỉ đành thu thập một tay nải đồ đạc, dẫn vài hòa thượng võ nghệ cao cường đưa nàng lên đường. Ngu tương kể tình cảnh trúng tên đầy nguy nan của trưởng, khuyên can mãi mới thể khiến Khổ Tuệ giấu diếm giúp . Khổ Hải xưa nay là thích dạo chơi tứ hải, chính vì thế cũng là tăng y dẫn đường nhất ở Trấn Quốc Tự, Ngu Tương và hai nha đầu hoá trang thành những tử tục gia dung mạo bình thường lẫn trong một đám tăng nhân, cũng quá gây chú ý.

Nàng cũng một phong thư cho Trầm Nguyên Kỳ, rõ từ đầu đến cuối việc, vốn cũng một phong thư cho lão thái thái, lo tuổi bà lớn thể chịu nổi đả kích, đành từ bỏ.

Năm ngày khi Ngu Tương rời , một tiểu sa di mới cầm bức thư đưa đến Trầm phủ. Sau khi xem xong, Trầm Nguyên Kỳ tức giận đến phát run, lúc mới hiểu của yêu Ngu Phẩm Ngôn đến mức nào. Nếu yêu hơn cả tính mạng, nàng thể chỉ vì một giấc mơ ù ù cạc cạc mà bất chấp cả nguy hiểm tự đến Tây Cương xa xôi? Xem lá gan của nàng còn lớn hơn Ngu Diệu Kỳ gấp trăm !

“Vớ vẩn, chẳng qua cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi!” Dù thế nào Trầm Nguyên Kỳ cũng chịu tin tưởng câu chuyện mà kể . Làm đoán tương lai chỉ nhờ một giấc mộng chứ? Nhất định là nhớ đến bệnh mấy chuyện điên rồ thì .

Tức giận một hồi, lập tức sai đuổi theo. năm ngày , còn roi thúc ngựa, lúc đuổi theo cũng muộn.

————————-

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-nhi-cua-thuong-gia-bi-om-nham-toi-hau-phu/chuong-118.html.]

Ngu phủ, từ khi Ngu Tương , lão thái thái liền một trận bệnh nặng, nhưng vẫn cứng rắn chống bệnh thể thu xếp hôn sự cho Ngu Tư Vũ. Mỗi khi Ngu Tương đến thăm, đều bà đuổi , còn nhiều lời tuyệt tình đoạn nghĩa.

Mã ma ma nấu thuốc xong liền hầu hạ chủ tử uống hết, thấy mấy ngày gần đây bà vẻ càng ngày càng mệt mỏi già úa , khỏi khuyên nhủ: “Lão phu nhân, thành cho Hầu gia và tiểu thư . Dù hai bọn họ cũng ruột thị, lớn lên bên từ nhỏ, tình cảm hết sức thâm hậu……”

“Ngươi câm miệng!” Lão thái thái ném vỡ chiếc bát trống , ho khan gian nan mở miệng: “Chính vì hai đứa bọn chúng lớn lên bên từ nhỏ nên mới càng thể sống với . Không ruột thịt thì thế nào, ở trong mắt ngoài, bọn họ từng là ruột, đấy là điều thể gạt bỏ. Huynh ruột thịt sống chung một nhà lấy sống bên , kinh thành nhiều như , mỗi một ngụm nước miếng nhỏ cũng thể dìm c.h.ế.t Vĩnh Nhạc Hầu phủ chúng .”

“Người bên ngoài gì thì cứ mặc cho bọn họ , phủ Vĩnh Nhạc Hầu chúng vốn thanh danh gì đáng , chút nước bẩn là gì.” Mã ma ma cũng lo lắng nhưng lời thật, thấy chủ tử hung tợn trừng mới vội vàng che miệng cúi đầu.

Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn tiếng thu dọn mảnh vỡ bát thuốc của Vãn Thu, loảng xoảng….loảng xoảng…. từng tiếng từng tiếng càng khiến phiền lòng.

Chờ Vãn Thu , Mã ma ma trái lo nghĩ, vẫn kiên trì : “Lão phu nhân, chẳng lẽ quên ? Khổ Hải đại sư từng , Hầu gia tướng tráng niên sớm thệ (còn trẻ mà sớm c.h.ế.t vì lao lực quá độ), mà tiểu thư Tương Nhi chính là Thái Ất quý nhân của ngài , thể giúp ngài sửa thiên đổi mệnh. Hai bọn họ ở cùng chính là trời sinh một đôi, giai đại vui mừng. Trước mắt đuổi tiểu thư Tương Nhi ngoài, thể gây trở ngại đến vận của Hầu gia ? Hiện giờ Hầu gia đang ở chiến trường Tây Cương vật lộn với mệnh đấy……” Nói đến đây, bà chừng mực.

Vốn lão thái thái còn chấp nhận, nhưng đến lúc câu cuối cùng bất ngờ run sợ cả . Mấy năm nay Hầu phủ phát triển ngừng, tôn tử cũng bình an, bà cũng dần dần liền quên luôn những lời của Khổ Hải, lúc Mã ma ma nhắc chẳng khác nào một đạo thiên lôi giáng đầu bà, đánh cho thần hồn của bà cũng chia năm xẻ bảy.

gì bà cũng trải qua nhiều sóng to gió lớn, dần dần cũng định tâm tình, cắn răng xua tay: “Sẽ , nhiều năm như mà Ngôn Nhi đều vô sự, lẽ tử kiếp qua . Trên đời đạo lý ruột kết vợ chồng, tuyệt đối đồng ý.” Chỉ cần nghĩ đến việc cháu trai và cháu gái từ trở thành vợ chồng, bà liền như nghẹn ở cổ, cuối cùng thấy ghê tởm, chung quy vẫn thể vượt qua ngưỡng cửa đạo đức luân lý.

Về phần mệnh , chỉ là những điều hư vô mờ mịt ai thể nắm chắc, khi Khổ Hải tính sai cũng nên? Mã ma ma thấy bà nhắm mắt bắt đầu niệm kinh, trong lòng tâm ý bà quyết, chỉ đành lui .

Ngu Tương gấp gáp cả ngày lẫn đêm, chỉ tốn một tháng đến Tây Cương, còn bước địa giới của Ô Lan Sát Bố đồn rằng quân Hán đại bại, liên tục mất hai tòa thành, mà chủ soái Ngu Phẩm Ngôn quả quân Hán Nhị hoàng tử Tra Kiến Ba Lạp của Tây Di b.ắ.n một tên tử trận, t.h.i t.h.ể rơi xuống sông Ô thể tìm tung tích.

Bị một đám đại hòa thượng dùng ánh mắt đồng tình tẩy lễ , trong nháy mắt đầu óc của Ngu Tương trống rỗng, buông lỏng tay rơi cả chén . Đào Hồng cùng Liễu Lục vội vàng cúi chà lau nước nóng giúp nàng, lau mà khóe mắt cũng đỏ lên nhưng vẫn cắn răng cố nhịn xúc động òa lên.

“Khóc cái gì? Ca ca còn chết, các ngươi cái gì? Mau thu nước mắt cho .” Ngu Tương chậm rãi nắm chặt bàn tay, như c.h.é.m đinh chặt sắt.

“Khổ Hải, ngươi giỏi xem tướng ? Xem giúp ca ca một chút .”

“A di đà Phật, Ngu thí chủ phúc thiên mệnh lớn, tất nhiên thể gặp dữ hóa lành.”

“Tốt, , hổ là Khổ Hải đại sư liệu sự như thần. Nhất định ca ca chuyện gì, nhanh chóng thu thập đồ đạc xuất phát, chúng đến cánh rừng con sông đó.” Nàng nhấc tay nải đồ lên, tay nải màu lam nhạt lập tức dính vài giọt máu, cũng vì nàng bấm lòng bàn tay quá chặt.

Khổ Tuệ khó hiểu hỏi: “Đến cánh rừng con sông đó gì?” Cánh rừng ở thượng du sông Ô, là một mảnh rừng rậm nguyên thủy trông thấy cuối, nơi đó chẳng khác nào mê cung, còn mãnh thú ngủ đông luôn rình mò ở một nơi bí mật gần đó luôn chớp thời cơ lao , ngay cả những hàng năm ăn tươi nuốt sống đốt rẫy gieo hạt ở Tây Di cũng dám đặt chân đến, thể là một mảnh rừng chết.

“Đi tìm ca.” Ngu Tương cũng đầu mà trả lời. Trong lòng đang một giọng chỉ dẫn nàng, bảo nàng theo phương hướng .

“Nếu Ngu thí chủ đến sống Ô, nên xuống đoạn bờ mà tìm, vì ngươi lên phía ? Tuy rằng ven bờ sông nhiều của bộ lạc Tây Di, nhưng bọn họ sẽ g.i.ế.c hòa thượng của Trấn Quốc Tự, ngươi chỉ cần cạo trọc đầu mặc áo cà sa là lập tức thể tự nhiên.” Khổ Tuệ chỉ điểm.

Ngu Tương đầu , thành thật trả lời: “Không luyến tiếc mái tóc đen , cũng sợ Tây Di đuổi giết, chỉ là tin tưởng rằng ca ca sẽ trốn cánh rừng thượng du sông , còn đang sống . Loại cảm giác giống như đang Phật tổ chỉ đường sáng giữa chốn u tối, ngươi thể hiểu chứ?”

Nhắc tới Phật tổ, vẻ mặt của Khổ Tuệ đầy nghiêm túc, thành tâm cầu nguyện, những đại hòa thượng còn cũng gì thêm, Ngu Tương chỉ chỗ nào bọn họ bước chỗ , vô cùng tim theo.

Này ngày, bọn họ tá túc ở một trấn nhỏ gần biên cương, cách đó xa chính là cánh rừng đen nghìn nghịt bao la, giống như một con mãnh thú lớn đang lăm le cắn xé nuốt chửng tất cả những ai đặt chân .

mà những lạ bao gồm hòa thượng của Trấn Quốc Tự, nhất là Khổ Hải và Khổ Tuệ. Hai đều thích dạo chơi, từng xa độ trùng dương, ngang qua sa mạc, vượt qua núi cao, dấu chân trải rộng tất cả các đại lục, năng lực sinh tồn nơi hoang dã mạnh mẽ đến mức ai bì kịp. Nơi bao la như cánh rừng lẽ sẽ nguy hiểm đối với những ngoài, nhưng với bọn họ mà thì chỉ cần mười ngày nửa tháng là thể hiểu thấu.

Hai chuẩn kim chỉ nam, lương khô, thuốc trị vết thương, chủy thủ… cho Ngu Tương nhiều kĩ năng sinh tồn nơi hoang dã, đó mới trở về phòng nghỉ ngơi.

Ngu Tương và Đào Hồng Liễu Lục chen chúc một chiếc giường nhỏ, vì quá mức mệt mỏi, nhắm mắt một cái liền ngủ say, đó rơi một giấc mộng kì quái. Lần nàng giữa một sân viện lớn, xung quanh đó nhiều quan binh cầm kiếm tới lui. Nàng đưa mắt xung quanh, đó mới giật nhận nơi là phủ Vính nhạc hầu lâu trở về……

Loading...