Xuyên Thành Nữ Nhi Của Thương Gia Bị Ôm Nhầm Tới Hầu Phủ - Chương 49
Cập nhật lúc: 2024-10-24 03:16:41
Lượt xem: 79
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mỗi người tự rửa mặt đổi y phục, Ngu Phẩm Ngôn và Trầm Diệu Kỳ chân trước chân chính sảnh. Lão thái thái ngay ngắn ở chủ vị, nhìn về phía tôn nữ trong lòng tôn tử ngoắc tay: “Tương Nhi, đến bên cạnh bà nội này!”
Ngu Phẩm Ngôn thật cẩn thận buông , bản cũng nhanh chóng xuống bên cạnh nàng.
Lâm thị lệnh cho Kim ma ma châm , ngay khi dắt Trầm Diệu Kỳ chỗ của liền chỉ trích:“Ngôn Nhi, nhớ tắm rửa thể cho sạch sẽ rồi hãy về nhà, xem ngươi , hôm nay dọa Kỳ Nhi sợ tới mức nào, nhỡ thương thì bây giờ? Huống hồ hôm nay là ngày lành của phủ , ngươi lại mang cả một đầy máu trở về, vô duyên vô cớ lại kéo thêm xui xẻo!”
Này…thật đúng là, mười bốn năm từng quan tâm đến nhi tử, vừa mở miệng liền ngại con sạch sẽ. Có vì lại dính mùi máu tươi dày đặc như thế ? Có để đạt được thành tựu như ngày hôm nay đã trả giá đắt như thế nào ? Có rằng vì cho có được những ngày tốt lành, những năm gần đây trải qua bao nhiêu kiếp nạn sinh tử ? Thời điểm hắn chịu tội ngươi đang ở ? Ngươi tư cách gì mà nói đạo lý với ? Ngu Phẩm Ngôn lên tiếng, chỉ thản nhiên liết mắt nhìn bà một cái. Lão thái thái nở nụ lạnh, đập mạnh vào mặt bàn một tiếng rầm, tức giận mắng: “Chỗ là phủ Vĩnh Nhạc Hầu, là nhà của Ngôn Nhi, trở về khi nào thì sẽ về lúc đó, tới phiên ngươi xen mồm vào ? Nếu ngươi ghét bỏ Ngôn Nhi thì mau chóng cút cho ! Mã ma ma, lấy hưu thư!”
Mỗi nói chuyện với Lâm thị, lão thái thái đều đưa tờ hưu thư ép bà sợ hãi, đã mười bốn năm rồi, thật sự cũng chút mệt mỏi. Nếu phải bà là mẫu của Ngôn Nhi, lão thái thái đã sớm cho đuổi bà về nhà đẻ rồi.
Nếu là ngày xưa, nhất ̣nh Lâm thị đã che mặt , coi lời trách cứ của lão thái như gió thoảng bên tai thèm để ý tới, nhưng có nữ nhi ngay bên cạnh nhìn sang, bà có cảm giác chịu phải sự vũ nhục lớn, trong lúc nhất thời sắc mặt đã đỏ bừng. mười bốn năm rồi bà từng chưởng gia, tất cả mọi việc trong phủ đều do lão thái thái định đoạt, nếu lão thái thái muốn con hưu thê, bà chỉ thể vác hành lý lên mà rời trong tức khắc.
Lâm thị âm thầm bóp chặt lòng bàn tay, dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía nhi tử.
Ngu Phẩm Ngôn cúi đầu tẻ hạt dưa, nhét từng miếng từng miếng nhân hạt dưa miệng , hoàn vẻ thấy cái gì, cũng hề thấy cái gì.
Vào những thời điểm này, Ngu Tư Vũ cũng im lặng nói gì, nàng chỉ có thể vùi đầu giả chết.
Trong nháy mắt đại sảnh yên tĩnh một cách thần kì, chỉ còn tiếng cắn hạt dưa ́ch ́ch của Ngu Tương, đôi mắt đẹp hắc bạch phân minh xay tròn nhìn lướt qua khuôn mặt Trầm Diệu Kỳ.
Trầm Diệu Kỳ hoảng sợ mở miệng: “Bà nội, cũng vì mẫu đau lòng cho con nên mới nhỡ miệng, mong người tha thứ một lần.”
lúc, Kim ma ma bưng một bình tiến , nàng vội vàng bưng một chén nóng quỳ gối dâng lên trước mặt lão thái thái, : “Lần đầu tôn nữ trở về nhà, xin kính bà nội chén , mong ước bà nội sống trăm tuổi, Phúc Thọ liên miên.” Dứt lời giơ hai tay lên cao, ánh mắt lộ vẻ tha thiết.
Lão thái thái bình tĩnh nhìn nàng một lúc lâu, thế mới nhận lấy chén nhấp một ngụm nhỏ, đó đưa một hà bao qua:“Ngươi cùng là đứa bé biết nhìn ngó, lên . Cầm lấy hà bao này, thể bảo về ngươi bình an. Nếu có thể tránh được một kiếp thì cần phải theo họ người khác, này ngươi tên là Ngu Diệu Kỳ, hàng thứ thứ hai, Tương Nhi sẽ được dời xuống hàng thứ, tam tiểu thư.”
Trầm Diệu Kỳ lễ độ cung kính tiếp nhận, âm thầm dùng đầu ngón tay nhéo nhẹ, bên trong hình như chỉ có một tờ giấy mỏng manh, cũng là cái gì.
Nàng rót một ly , bưng qua dâng cho Lâm thị mắt còn đang đỏ hồng, dịu dàng : “Mời mẫu uống . Đây chính là chén trà đầu tiên nữ nhi kính người. Mong ước mẫu thể an khang, thanh xuân vĩnh trú.”
Lâm thị lập tức cười tươi mặt, nhận lấy chén uống một cạn sạch, lập tức cởi chiếc vòng phỉ thúy vô giá cổ tay xuống mang vào cổ tay nàng, ôm nàng lòng nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Nhìn qua hình ảnh hai lẳng lặng dựa sát vô cùng ấm áp, cho tâm tình trong sảnh thêm tối tăm. Lão thái thái xoay phật châu lạnh, Ngu Phẩm Ngôn rõ ràng cũng đầu chỗ khác.
Ngu Tương lo lắng trong lòng bất bình, đưa tay phủi sạch xác hạt dưa tầng váy, một đầu chui trong lòng hắn, bàn tay nhỏ bé đưa lưng hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ, dùng hành động cho biết rằng — ca ca, còn muội đây!
Ngu Phẩm Ngôn ôm nàng lên đầu gối, sung sướng nở nụ .
Lão thái thái nghiêng đầu hai muội đang mật khăng khít, lúc này khuôn mặt đang nhíu chặt mới dần dần mềm mại xuống, xua tay : “Được , gặp qua trưởng bối thì mau chóng dời bước đến nhà chính dùng bữa . Ba tỷ các ngươi tìm lúc khác hãy gặp mặt.”
Trầm Diệu Kỳ rời khỏi vòng ôm của Lâm thị, nhu thuận đồng ý, sự thỏa lòng mãn nguyện trước khi tới đã sớm tâm tình bất an yên thế. Địa vị của Lâm thị ở Ngu phủ hề giống với những điều mà nàng tưởng tượng, đừng lão thái thái hề coi bà gì, đến ngay cả Ngu Phẩm Ngôn cùng Ngu Tương cũng đều lạnh lùng mà chống đỡ.
Rốt cuộc mấy năm nay Lâm thị đã sống như thế nào vậy? Một cảm giác đầy nguy cơ ập vào lòng Trầm Diệu Kỳ.
Hiếm khi các chủ tử Ngu gia đều tề tụ cùng một chỗ, vì , hôm nay thức ăn đặc biệt phong phú, cũng một vò rượu thượng hạng đã được khui nắp đặt trước mặt Ngu Phẩm Ngôn.
Sau khi đều chỗ của , lão thái thái gắp một đũa đồ ăn trước, đó phất tay cho tùy ý.
Lâm thị liên tục gắp đồ ăn vào trong bát nữ nhi, hận thể chuyển hết tất cả đồ ăn bàn tới trước mặt nữ nhi. Ngu Diệu Kỳ cũng có qua có lại gắp thức ăn vào trong bát bà.
Một tay Ngu Tương chống má, thưởng thức vở tuồng thiết của hai con.
Ngu Tư Vũ ngồi đối diện nhìn nàng chớp mắt cươi vui sướng khi gặp họa. khi chứng kiến xong xảnh xung đột trong sảnh cũng giúp nàng hiểu một điều, vô luận Lâm thị sủng ái Ngu Diệu Kỳ đến , chỉ cần còn lão thái thái và Ngu Phẩm Ngôn ở đây, bọn họ cũng đừng nghĩ đến chuyện áp bức Ngu Tương. Mười bốn năm đã trôi qua, Lâm thị bao giờ có thể lại làm vị chủ mẫu nói một hai như ngày xưa nữa.
Ngu Phẩm Ngôn nắm cằm đầu nàng về đối diện hắn, trầm giọng : “Có cái gì , ăn cơm . Ca ca gắp thức ăn cho muội, cần hâm mộ khác.” Hắn cũng từng khát vọng có được tình thương mẫu tử của Lâm thị, nhưng trải qua nhiều năm rồi, cũng hiểu điều đó căn bản thể tồn tại. Nếu cần tình , thể cho, thậm chí còn cho nàng nhiều hơn những gì nàng tưởng tượng.
Lão thái thái cũng đau lòng tôn tử tôn nữ, gắp cho mỗi một ít đồ ăn, ôn nhu : “Ăn , cái gì cứ để ý cho bà nội, bà nội gắp cho các con.” Chỉ cần tụ họp một lần này thôi, để hai con trở về phòng mình ăn , vẻ đây hạnh phúc thật khiến người khó chịu. Cùng là con ruột như , lại có thể chỉ cưng chìu một đứa, lại có thể đứa còn lại như con rơi con nhặt được ?
Ngu Diệu Kỳ rất biết nhìn sắc mặt, vội vàng thấp giọng khuyên Lâm thị tự ăn, đó lại gắp cho lão thái thái và Ngu Phẩm Ngôn một khối thịt bò, mang theo nụ cười ngượng ngùng mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-nhi-cua-thuong-gia-bi-om-nham-toi-hau-phu/chuong-49.html.]
“Ôi, đừng gắp thịt bò cho ca ca, ca ca cũng ăn cá !” Ngu Tương gắp khối thịt bò thả vào bát nàng.
Nụ cười mặt Ngu Diệu Kỳ lập tức cứng đờ, cũng quan tâm Ngu Tương, ngược về phía Lâm thị hỏi: “Mẫu , ca ca ghét ăn cá ? Lần đầu tiên nữ nhi trở về nhà, thật sự là thể nào . Ca ca thích ăn cái gì vậy? Người cho con để con ghi nhớ thật kĩ .”
Lâm thị hỏi, vẻ mặt cực kì hổ. Sau khi phu quân c.h.ế.t con mới chỉ năm tuổi, ngay cả khả năng tự lo cho bản cũng , đút cái gì liền ăn cái đó, nàng rằng con yêu thích món gì.
Lão thái thái thấy Lâm thị nhìn trái nhìn phải sang Ngôn Nhi, nửa ngày cũng trả lời , sắc mặt liền đen thui. Con dâu hề quan tâm đến tôn tử vẫn luôn là cây gai đ.â.m vào trong lòng bà, đời đến chết, bà cũng thể tha thứ cho loại người có trách nhiệm như thế. Nay bà càng thêm quan tâm đầy đủ đến Ngu Diệu Kỳ, liền khắc sâu sự đáng thương của tôn tử năm đó.
Một nỗi tức giận nảy lên ngực, đến mức lão thái thái phun cũng được nuốt cũng xong, khó chịu vô cùng.
Vẻ mặt Ngu Tương cũng lạnh xuống, vỗ mạnh chiếc đũa lên bàn.
Trong lòng Ngu Diệu Kỳ đã sai , đến tột cùng mình sai chỗ nào. Cho dù nàng huyết mạch của Trầm gia, Trầm mẫu cũng bao giờ bạc đãi nàng, càng thêm đem tất cả tình thương mẫu tử bù đắp gấp hai cho nàng. Cho nên vô luận thế nào nàng cũng thể tưởng tượng được, đời này lại có người mẫu thèm quan tâm đến đứa con của mình.
Chính cái gọi là nhất ẩm nhất trác, nhất hoàn nhất báo (?) . Hôm nay Lâm thị rơi xuống hoàn cảnh hổ tới mức này, cũng là chính bà chọn.
Ngu Diệu Kỳ dám hỏi lão thái thái đang có vẻ mặt tối tăm, chỉ đành phải nhìn về phía người ngoài là Ngu Tương: “Muội , ca ca thích ăn cái gì? Ta tay nghề tệ lắm, này còn thể tự tay làm thức ăn cho ca ca, cũng coi như bù nhiều năm tiếc nuối thể gặp mặt của hai muội chúng .”
Nghe xong lời , Ngu Tương càng muốn cho nàng, ôm cánh tay Ngu Phẩm Ngôn, giả vờ ngây thơ hỏi: “Ca ca, thích ăn cái gì vậy? Tới muội cũng quên mất rồi.”
Ngu Phẩm Ngôn chọc chọc chóp mũi vểnh cao xinh đẹp của nàng, trong lời nói hàm chứa ý : “Muội thích ăn cái gì liền thích ăn cái đó.”
Ngu Diệu Kỳ nắm chặt chiếc đũa, bám riết tha hỏi: “Vậy thích ăn cái gì?”
Ngu Tương đầu sang nhìn nàng, đôi mắt đẹp hắc bạch phân minh lóe ánh sáng giảo hoạt: “Muội ấy à, muội kén ăn, cái gì cũng đều thích ăn.”
Nói tới nói lui rốt cuộc là chỉ trêu đùa , chỉ chính có ̣ch ý đối với nàng, nàng cũng hề thích nhìn thấy . nàng dựa cái gì chứ? Nàng thì tính là cái gì chứ? Lòng Ngu Diệu Kỳ như có lửa nóng hừng hực thiêu đốt, mặt ngược nhẹ, ánh mắt hàm chứa chút lệ quang cúi đầu dùng bữa.
Dáng vẻ ủy khuất của nàng quả nhiên đã khiến lão thái thái mềm lòng, cầm lấy chiếc đũa một nữa : “Ăn ngủ , tất cả yên dùng bữa , hôm nay là ngày tốt lành, đừng phí thời gian .”
Mọi thấp giọng đồng ý.
Ngu Tương còn thấy ngon miệng nữa, chuyển một cái đĩa tôm hấp chuyển qua mặt mình, lột hết vỏ tôm rồi nhét miệng ca ca. Ngu Phẩm Ngôn đổ một nửa canh nóng vào trong chén, trộn đều với cơm tẻ, một muỗng muội một muỗng đút cho , thế mới giúp cả hai được lửng dạ.
Hai đã thích ăn cơm như vậy từ nhỏ, lão thái thái đã sớm thấy thể trách, nhưng Ngu Diệu Kỳ lại liên tiếp liếc nhìn qua, mặt hiện rõ, trong lòng lại giống như bị mấy cái móng vuốt cào xé đến khó chịu. Xem như nàng đã , nếu luận về xếp vị trong Hầu phủ này, Ngu Phẩm Ngôn mới là chủ tử chân chính, tiếp theo là lão thái thái, cuối cùng là Lâm thị.
Nếu muốn sống yên ở Hầu phủ, chỉ lôi kéo một mình Lâm thị thì đủ, còn phải khiến lão thái thái cùng Ngu Phẩm Ngôn vui vẻ. chỉ bằng cái kiểu sủng ái Ngu Tương lên trời của Ngu Phẩm Ngôn hiện nay, nếu chiếm vị trí quan trọng hơn Ngu Tương trong lòng hắn sợ là hề dễ dàng.
Không sự sủng ái của Ngu Phẩm Ngôn, về nàng nên sống như thế nào chứ?
Các loại tính toán đồng loạt hiện lên trong đầu, Ngu Diệu Kỳ chút thật đây là tư vị gì.
Ngu Tương cũng yên lòng như vậy. Kỳ thật nàng kéo Ngu Diệu Kỳ lại hỏi một chút xem bây giờ nhà của mình sống như thế nào. Tuy rằng theo bọn họ rời , nhưng nàng vẫn rất tin tức về họ. Sống tốt thì , nếu còn thể giúp đỡ một chút, cũng coi như đã hết tâm nguyên chủ. mà nhìn ý tứ của lão thái thái và ca ca là ̣nh để nàng tiếp xúc với nhà, nàng chỉ có thể bộ như hồn nhiên .
Trong lòng đã quá rõ ̀ng, mặt còn phải giả ngu, cuộc sống này quả thật hề thoải mái.
Trên bàn cơm, trong lòng có những suy tính khác , một lát đã bất tri bất giác ăn cơm xong . Ngu Phẩm Ngôn ở lâu, tiến lên chào lão thái thái liền ôm lấy rời một bước.
Ngu Diệu Kỳ vốn định rời theo Lâm thị, Ngu Tư Vũ gọi .
Lâm thị vui vẻ khi thấy nàng có thêm bạn chơi, phất tay cho nàng .
Ngu Tư Vũ dẫn Ngu Diệu Kỳ trở về tiểu viện của mình, cửa phủ hỏi,“Người nhà ban đầu của muội ở ? Tại cho bọn họ đến đây dẫn Ngu Tương cho rồi? Nàng làm tu hú chiếm tổ mười bốn năm, muội cũng hận ? Địa vị của nhà Ngu Tương là thương hành ti tiện, nên gọi Ngu Tương trở về làm nữ nhi nhà buôn mới đúng, như bây giờ vậy cũng thật tiện nghi cho nàng .”
Nụ cười mặt Ngu Diệu Kỳ cứng , thấp giọng mở miệng: “Muội tỷ đang cái gì.”
Cùng lúc đó, hảo cảm mới đầu của nàng dành cho vị thứ tỷ này đã trở thành thứ ác ý sâu sắc. Mẫu , tổ mẫu, trưởng chuyện, nàng cố gắng che dấu còn tính, vì cái gì cũng ? Không hề nghi ngờ, Ngu Tư Vũ vượt qua Ngu Tương, biến thành chướng ngại đầu tiên nàng muốn trừ bỏ.
Nàng là đích nữ Hầu phủ, tuyệt đối là nữ nhi con nhà buôn nào cả!