Thiếu niên trông thanh tú tươi: "Nhát gan."
Thiếu niên đối diện lầm bầm một câu: "Lòng rách nát" Rồi thúc ngựa mất.
Thiếu niên dặn dò họ vài câu, chuẩn đuổi theo.
Nàng vội bước tới, nhưng bủn rủn, suýt ngã xuống vó ngựa.
Thiếu niên ghìm cương ngựa, hắc mã hí vang, hất xuống khỏi yên.
Hắn ngã lộn nhào khá thảm hại, nhưng nhanh chóng vững, bất đắc dĩ tiểu nha đầu đen nhẻm mặt, xác nhận nàng thương.
Lục Vân Sơ cố gắng hỏi bằng thở cuối cùng: "Này, tên gì?"
Những khác đều hít một , cảm thấy Lục Vân Sơ thật vô lễ.
Thiếu niên đang trở yên ngựa, hề tức giận, ngược đầu kỹ nàng một cái.
Một nha đầu đen nhẻm, đến mặt mũi cũng rõ.
Hắn về phía thiếu niên thúc ngựa rời phía , nụ thoáng qua một tia: "Ta , tên là... Văn Giác."
Dứt lời, quất ngựa phóng , chỉ để cho Lục Vân Sơ một bóng lưng tràn đầy khí thế.
Sau đó, nàng cha tìm về, khi khỏi bệnh còn nhớ rõ mặt mũi bọn họ, chỉ nhớ tên , cùng với khí thế hừng hực như mặt trời ban trưa .
Phụ cưng chiều nàng, cuối cùng khi trăm phương ngàn kế dò hỏi, suy đoán, Văn gia đại công tử Văn Giác ở kinh thành từng lén đến đây, cứu nàng hẳn là .
Thế là Lục Vân Sơ trong lòng.
Vài năm , thời gian trôi qua, vương triều tan rã, nàng cũng trưởng thành, bất chấp phụ khuyên can, tìm đến Văn Giác.
Nàng cảm thấy Văn Giác vẫn như năm nào, vẫn tràn đầy khí thế, chỉ là so với năm đó thêm vài phần sắc bén.
Và nàng gặp của , một tên ốm yếu bệnh tật, cả nhuốm vẻ tàn tạ, thể năng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ac-doc-si-me-nam-chinh/chuong-159.html.]
Bấy nhiêu năm, tâm ý của nàng dành cho Văn Giác trở thành chấp niệm, càng thích , càng thể chấp nhận việc hỏng chuyện, kế hoạch bỏ thuốc thất bại, phát hiện ở chung phòng với của , ô uế thanh danh.
Nàng như trở về thời điểm năm xưa, dơ bẩn, hổ vô cùng, điên cuồng cứu vãn, cuối cùng lựa chọn gả cho của , chỉ để thể ở bên cạnh dài lâu.
Nàng thể chấp nhận sự chán ghét của Văn Giác dành cho , trút hết cơn giận lên của .
TBC
Đệ của giống như mặt đối lập của Văn Giác, dù nàng hành hạ thế nào cũng phản kháng, chỉ lặng lẽ nàng, như một kẻ đáng thương.
Nàng thể khống chế lửa giận trong lòng, như phát điên mà lún sâu chấp niệm, tất cả chuyện đều thể vãn hồi, nàng chỉ thể trừ bỏ chướng mắt mới .
Tại phận đối xử với nàng như , nàng đủ thảm , kẻ còn thảm hơn nàng mới xoa dịu cơn thịnh nộ của nàng.
…
Hồi ức tan biến, xuyên qua tầng tầng lớp lớp thời , Lục Vân Sơ trong mộng xua tan màn sương mù kéo dài mười năm, rõ dung mạo thiếu niên lưng ngựa.
Đôi mắt trong trẻo mà tinh khiết, độc nhất vô nhị.
Bao nhiêu năm si mê cuồng dại, hóa chỉ là một trò .
Ký ức cốt truyện gán ghép trong cơ thể của nữ phụ ác độc chợt lóe lên, chỉ trong khoảnh khắc, khiến Lục Vân Sơ thể thấy sự thật từng đề cập đến trong sách, thấy sự phi lý gán ghép lên Văn Triển chỉ để phục vụ cho cốt truyện, thiết lập NPC liền biến mất, là trời cao thương xót tàn nhẫn.
Đối với đám NPC đần độn vô tri vô giác, quá khứ của chỉ là một quá trình, nhưng với Văn Triển, đó là sự tra tấn dởm dở dở hề hề ngừng ngày đêm, là nỗi đau thật sự, là từ y phục rực rỡ kiêu ngạo đến quạnh quẽ đợi chờ cái chết.
Lục Vân Sơ thoát khỏi mộng cảnh, nàng giật tỉnh dậy, khóe mắt dính những giọt lệ nóng ấm.
Nàng ngước mắt lên, Văn Triển chẳng từ lúc nào ngủ , yên tĩnh cúi đầu, theo nhịp điệu xóc nảy của xe ngựa mà gật gà gật gù.
Hắn ngủ , cánh tay vẫn vòng chặt lấy Lục Vân Sơ.
Ngủ kiểu cho cổ, nhưng Lục Vân Sơ lập tức gọi dậy.
Khi Văn Triển ngủ, thấy mắt , nên chỉ cảm nhận sự lạnh lẽo toát từ cốt cách thanh chính của . Thế nhưng khi nhắm mắt , thần sắc dịu dàng đến , lông mày giãn , đuôi mắt mang theo vẻ mong manh, dễ dàng hóa giải sự lạnh lẽo .
Một như , từ nhỏ đến lớn đều mang theo sự dịu dàng quá đỗi nồng đậm đến mức khiến thấy bất bình , lẽ yêu thương chiều chuộng, mà hết đến khác phụ bạc.
Chung quy , cũng chỉ vì bốn chữ ngắn ngủi "xung đột kịch tính" trong một vở kịch. Vì , thứ thật lố bịch, khổ nạn đập cho cuộc đời tan nát, cướp cả những điều đáng lẽ . Ngay cả sự ái mộ, cũng éo le chuyển sang cho khác.