Lục Vân Sơ đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm mi của .
Văn Triển ngủ nông, giật tỉnh giấc, mở mắt thấy nàng, theo bản năng cong khóe môi , cứng đờ khi thấy nàng nước mắt giàn giụa.
Hắn tỉnh táo, cau mày, lo lắng Lục Vân Sơ, luống cuống tay chân dùng tay áo lau nước mắt cho nàng.
Ánh mắt như đang hỏi: Sao thế?
Hắn nhíu mày chặt quá, Lục Vân Sơ thích như , bèn xoa xoa mi tâm : "Chàng đừng cau mày."
Dù đang lo lắng, Văn Triển cũng lập tức giãn mày , cố gắng bình tĩnh vẻ mặt, đáp ứng yêu cầu của nàng.
TBC
Lục Vân Sơ càng dữ dội hơn.
Văn Triển luống cuống tay chân, đỡ Lục Vân Sơ dậy, ôm lấy vai nàng, dỗ dành thương xót lau nước mắt cho nàng.
Hắn nên lời, nếu nhất định sẽ ngừng dịu dàng hỏi nàng .
Lục Vân Sơ lắc đầu, nức nở : "Không , chỉ là thấy thương quá." Nàng nắm lấy tay đang lau nước mắt của Văn Triển: "Tại ? Vì cớ gì?"
Nàng vô hỏi câu hỏi , chỉ vì là một nhân vật phụ quan trọng, nên mới phận bạc đãi như ?
Văn Triển hiểu tại nàng như , đoán chắc là nàng gặp ác mộng, chỉ vỗ vỗ lưng nàng, bất đắc dĩ dỗ dành nàng.
Nàng vẫn ngừng: "Ta tức quá, tức bản đến sớm hơn." Hai kiếp chạy trốn, từng đầu lấy một , để mặc chịu hết bạc đãi cô độc tiêu tán.
"Sao thể ngu ngốc như , tại đến bên sớm hơn?"
Nàng càng càng tủi , Văn Triển cảm thấy thể để nàng cứ mãi như , liền thở dài, ôm nàng, để nàng thẳng dậy.
Hắn nghiêm túc nàng, ánh mắt là sự dịu dàng kiên định, với nàng cả, cứ như xoa dịu tất cả những cảm xúc đau đớn bất bình của nàng.
Hắn lấy giấy bút mang từ ngăn kéo ghế xe ngựa, bút than, nhất thời còn quen.
Hắn : Gặp ác mộng ?
Muốn giải quyết vấn đề từ gốc rễ.
Lục Vân Sơ giải thích thế nào, chỉ đành thuận theo trả lời: "Cũng coi là . Mộng thấy quá khứ của , mộng thấy chịu nhiều khổ."
Văn Triển thở phào nhẹ nhõm, mặt rốt cuộc cũng lộ ý : Mộng thôi, thể nào là thật .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ac-doc-si-me-nam-chinh/chuong-160.html.]
Lục Vân Sơ mếu máo, : " mà nó là thật mà." Cộng thêm kiếp là kiếp thứ ba , còn bao nhiêu quá khứ nàng thấy, , sống khổ sở đến nhường nào.
Nàng nhanh, nhanh đến mức như đang trách mắng: "Đời nên như , quá khổ , quá khổ , ông trời nợ quá nhiều, tại một ôn nhu như chịu thiệt thòi như !"
Văn Triển khổ, nhưng như thật sự là giả tạo.
Hắn đợi Lục Vân Sơ trút hết nỗi lòng, mới đưa tay lau những giọt lệ của nàng.
Hắn dịu dàng như gió xuân, giấy: Nàng đến, thì còn là thiệt thòi nữa.
Mấy chữ đập mắt, Lục Vân Sơ nhịn , òa .
Nàng ôm lấy Văn Triển, ôm chặt.
"Xin , nên đến sớm hơn, nên thích sớm hơn." Nàng : "May mà, may mà cuối cùng chọn về Văn phủ."
Tình cảm mà phận nợ Văn Triển, vòng vo tam kiếp, cuối cùng cũng để Lục Vân Sơ bù đắp .
Tiếng của nàng dần nhỏ , hỏi: "Ngoài những điều , còn gì nữa ? Ta đều sẽ bù đắp cho , ?"
Lời như , khó từ chối.
Văn Triển lắc đầu, nàng vô cùng nghiêm túc. Hắn vuốt những sợi tóc trán nàng tai, thấy nàng đến mức rối tung rối mù, mềm lòng bất đắc dĩ.
Hắn cân nhắc hồi lâu, vẫn lời trong lòng lên giấy: Có nàng ở đây, thì thứ đều bù đắp.
Lục Vân Sơ nhào lòng , khiến nghiêng , cả hai ngã từ ghế xuống.
May mà bên trải thảm, đau.
Lục Vân Sơ vẫn vòng tay ôm n.g.ự.c , cũng nửa ôm lấy nàng, hình cao lớn che phủ nàng trong bóng râm, chóp mũi nàng là thở của .
Nàng : "Ta rút lời đó, mùi hương khó ngửi."
Văn Triển cứng đờ.
"Mùi thuốc, cần mùi thuốc." Nàng rầu rĩ : "Mùi hương thanh thanh lạnh lạnh, giống hệt như vầng trăng khuyết ít khi tròn đầy , mùi hương ."
Văn Triển cúi đầu nàng, chỉ thấy một cái đỉnh đầu rầu rĩ.
Trái tim hóa thành một vũng mật ngọt.
Hắn thở dài, cảm thấy nặng nề với tâm trạng bất bình và xót xa cho của Lục Vân Sơ.
Hắn định dỗ dành nàng, thì Lục Vân Sơ áp sát , cọ cọ lung tung trong lòng : "Ta giống như vầng trăng khuyết treo lơ lửng trung, giống như pháo hoa trần tục bình phàm." Nàng cọ mùi hương của lên , ngửi ngửi: "Dính mùi của . Có bánh ngọt, sữa hạnh nhân, hương hun, hơn nhiều ."