Nàng bỗng nhớ bệnh của Văn Triển khỏi .
Nàng hề hề một tiếng, định giả ngốc cho qua chuyện, Văn Triển để ý, cúi đầu ăn thịt.
Ai cũng Văn Triển là tính khí, cho nên Lục Vân Sơ nhai miếng thịt dê nướng thơm lừng, len lén quan sát phản ứng của Văn Triển.
Văn Triển rốt cuộc giận trời.
Hình như là , hình như là .
Ăn thịt dê xong, các cô nương bưng , ở phương Bắc hiếm hoi đắt đỏ, đây xem như là khoản đãi khách quý.
Lục Vân Sơ cảm tạ, ân cần bưng , xuống cạnh Văn Triển: "Uống chút cho đỡ ngấy."
Văn Triển nhận lấy, ngoan ngoãn uống , dù chỉ là vụn, cũng tỏ vẻ gì, vẫn từ tốn thưởng thức, trông chẳng khác gì ngày thường.
Lục Vân Sơ một lúc, thật sự gì bất thường, cuối cùng chỉ thể bỏ cuộc.
Ăn uống no nê nghỉ ngơi xong, hai chuẩn trở về.
Các cô nương ôm từ biệt, Văn Triển kiên nhẫn đợi ở ngoài lều.
Đợi họ từ biệt xong, Lục Vân Sơ chạy đến nắm lấy tay áo Văn Triển, hai về chỗ buộc ngựa.
Người khác giận dỗi, chính là mặt lạnh chiến tranh lạnh bạo lực lạnh, im lặng .
tướng mạo Văn Triển vốn lạnh lùng, còn câm, im lặng còn hơn ai hết, thật sự là đoán đang giận .
Lục Vân Sơ lay lay tay áo : "Chàng thấy thịt dê hôm nay ngon ?"
Văn Triển , luôn lịch sự như , dù khi nào cũng mới trả lời.
Người gật đầu.
Lục Vân Sơ cảm thấy khép nép , chút dè dặt thận trọng.
"Vậy hôm nay chơi vui ?"
Văn Triển vẫn gật đầu.
Thế thì giận , Lục Vân Sơ hết cách, đành hỏi thẳng: "Chàng giận chứ?"
Lần Văn Triển gật đầu ngay mà xoay lên ngựa, đưa tay về phía nàng.
Lục Vân Sơ cảm thấy gì đó , hỏi: "Chàng giận ?"
Văn Triển thở dài, lắc đầu, nắm lấy tay nàng, kéo nàng lên ngựa mặt .
Trở về quán trọ, tắm rửa xong xuôi, Lục Vân Sơ cũng mệt lử, chuẩn ngủ sớm.
Nàng giường đợi Văn Triển, một lúc lâu Văn Triển mới đến, đầy nước, xem tắm nữa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ac-doc-si-me-nam-chinh/chuong-170.html.]
Lục Vân Sơ buồn ngủ, mơ màng rúc lòng , vốn định giường trò chuyện một chút thể hỏi rốt cuộc giận , mật một chút, chắc cũng hết giận , vấn đề gì lớn, nhưng đánh giá thấp cơn buồn ngủ của .
Nàng lẩm bẩm vài câu, chống đỡ nổi, ngủ , đầu vẫn đặt n.g.ự.c Văn Triển.
Đèn dầu vẫn tắt, nàng cũng ngủ yên giấc.
Trong cơn mơ màng, đột nhiên Văn Triển đẩy tỉnh.
Nàng mở mắt, mắt từ lúc nào đưa tới một tờ giấy.
Lục Vân Sơ cố gắng mở to mắt để rõ chữ .
Mơ hồ thể mấy chữ đó: Ta chuyện phòng the ?
"Khụ khụ khụ!" Lục Vân Sơ ho dữ dội, cơn buồn ngủ biến mất.
Lục Vân Sơ dụi dụi mắt, cố gắng thuyết phục bản hoa mắt nên rõ.
kỹ , vẫn là mấy chữ đó.
Nàng kinh ngạc đến mức gì cho , một lúc lâu ngây ngốc hỏi: "Cả ngày hôm nay buồn bã suy nghĩ, chính là để nghĩ chuyện ?"
Văn Triển mặt , trả lời.
Đây nghĩa là ngầm thừa nhận.
Lục Vân Sơ tờ giấy nhăn nhúm, một lúc lâu, nhịn bật .
"Cái là cái gì chứ…" Nàng : "Ta ?"
Văn Triển đầu , đây là vấn đề nàng ?
Hắn cứng đầu, nhưng vẫn nhịn , kéo tay Lục Vân Sơ : Hôm nay nàng và Ba thảo luận chuyện đó, đều thấy.
Ba gì cơ? Lục Vân Sơ ngẩn , mới nhận đến tên đại hán ngoại tộc . Hay lắm, nàng còn nhớ tên , Văn Triển chỉ lỏm mà nhớ .
Lục Vân Sơ trả lời: " mà cũng là cô nương … khụ, gì ."
Văn Triển nhướng mắt nàng một cái, ánh mắt khiến Lục Vân Sơ bỗng cảm thấy chột .
Nàng : "Ta thật sự gì mà."
—— Nàng cứ .
Lục Vân Sơ cứng họng: "Vậy, cũng ?"
Văn Triển chằm chằm nàng một lúc lâu, rút tay về, gì nữa, co chân , chuẩn cuộn tròn ngủ, trông vẻ tủi .
Lục Vân Sơ vội vàng quỳ dậy, xoay Văn Triển đang lưng về phía : "Chàng giận thật ?"
TBC
Văn Triển mím chặt môi, cố ý mặt , nàng.
Lục Vân Sơ mà còn tâm trạng nghĩ: Chuyện lạ thật, Văn Triển thế mà giận ! Hắn mà cũng giận!
Chính vì phân tâm nên nàng chuyện suy nghĩ: "Ba gì đó là do nương tử , so sánh qua, thế nào mới gọi là , nhưng theo cảm nhận của riêng , thấy mà."