Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc Si Mê Nam Chính - Chương 57

Cập nhật lúc: 2025-03-30 01:43:53
Lượt xem: 62

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sủi cảo nhân thịt heo bắp cải là hương vị phổ biến nhất, cũng là hương vị đậm chất Tết nhất. Bắp cải quá tươi, vì nước sẽ nhân thịt nhão, nhân ứa nước, ăn dở, vì , Lục Vân Sơ lấy bắp cải dự trữ trong hầm từ mùa đông . Bắp cải để lâu, bớt nước, dùng để nhân là thích hợp nhất.

Nàng thoăn thoắt gói những chiếc sủi cảo trắng tròn vo, đặt lên tấm ván lớn, đều tăm tắp, trông bắt mắt.

Lúc , Văn Triển thường dùng đũa chọc mấy cái bụng sủi cảo căng tròn, để bánh xếp ngay ngắn hơn, hướng về một phía – thể là ám ảnh cưỡng chế, cũng thể là rảnh rỗi sinh nông nổi.

Sủi cảo còn gói xong, nha đến bẩm báo, là Văn Giác đến.

Văn Giác giống Liễu Tri Hứa khách sáo, trực tiếp xông .

Hạ nhân đến báo Liễu Tri Hứa đến viện Lục Vân Sơ lâu mà , lo lắng, hùng hổ tìm đến.

Kết quả khi tìm thấy họ với khuôn mặt tối sầm, ba đang vây quanh chiếc bàn dài, khí hòa bình gói sủi cảo.

Chuyện ngượng ngùng.

Lục Vân Sơ nhướn mày: "Sao đến đây?" Cốt truyện đoạn .

Văn Giác vốn đang định gì đó để xua tan bầu khí ngượng ngùng, nàng , lập tức khó chịu, lời đến miệng bẻ lái: "Ta là chủ nhân phủ Văn, chỗ nào thể đến?"

Lục Vân Sơ: "Nhà xí nữ?"

Văn Giác: ...

"Ngươi!"

Lục Vân Sơ buông sủi cảo trong tay xuống, ghét bỏ : "Chậc, ngày tết mà, gì mà nóng tính thế, chuyện cho đàng hoàng ?"

Nàng quá cách chọc tức khác, Văn Giác nghiến răng: "Là ngươi chuyện đàng hoàng , mới—" Hắn nuốt nửa câu xuống, hít sâu một , quyết định so đo với Lục Vân Sơ, duy trì hình tượng lạnh lùng bá đạo của .

Liễu Tri Hứa lên tiếng hòa giải: "Hình như là hiểu lầm, ngày tết, cả nhà đừng cãi ."

Lời chả lý lẽ gì, nhưng ghép với hai chữ "ngày tết", đột nhiên lý.

Văn Giác kìm nén cơn nóng giận, Lục Vân Sơ lè lè khóe miệng, hai quyết định cãi nữa.

Văn Giác bỏ ngoài tai cái liếc mắt của Lục Vân Sơ, đến bên cạnh Liễu Tri Hứa: "Cô đến đây gì?"

Liễu Tri Hứa mỉm , đáp nhỏ: "Lục phu nhân mời, một trong viện thực sự cô đơn, cho nên mới mặt dày đến đây, vốn chỉ trò chuyện một lúc , ai ngờ Lục phu nhân thịnh tình khó từ chối…"

Văn Giác vui, : "Thịnh tình khó từ chối gì, thấy là nàng lợi dụng cô nha đấy, tự tay nấu nướng?"

Lục Vân Sơ chịu nổi cái vẻ "cao quý" của nữa, chen : "Huynh phiền hả, nhất định phá hỏng tâm trạng khác? Muốn ở thì ở, ở thì ."

Khoé miệng Văn Giác giật giật, mặt dày cạnh Liễu Tri Hứa: "Ta ở." Hắn sợ Lục Vân Sơ gì Liễu Tri Hứa, hai gần đây tiến triển chậm chạp, luôn cảm giác đúng lắm.

Lục Vân Sơ khó khi so đo với : "Huynh rửa tay, rửa tay xong gói sủi cảo."

Văn Giác ngạc nhiên: "Ta?"

"Không thì ai, bàn bốn còn ai rửa tay?"

Đã nhịn nãy giờ , nhịn thêm chút nữa cũng chẳng . Văn Giác tự an ủi một phen, ngoan ngoãn rửa tay.

Rửa tay xong , ai để ý đến , cảm thấy ngại, chỉ đành tự học theo động tác của họ gói vỏ sủi cảo.

Lục Vân Sơ liếc mắt nam nữ chính, một loại khoái cảm khó tả. Mặc kệ các ngươi là nữ chính cô lãnh thông tuệ nam chính bá khí vô song, đến đây , đều ngoan ngoãn gói sủi cảo cho .

Văn Giác gói một cái sủi cảo hở tứ phía, định đặt lên vắn gỗ, Văn Triển dùng đũa chặn .

Hắn thể chuyện, nhưng ý tứ động tác rõ ràng.

Đũa chỉ chỉ những chiếc sủi cảo trắng mập đáng yêu của khác, chỉ cục bột méo mó của Văn Giác, sự châm chọc im lặng mới là trí mạng nhất.

Mặt Văn Giác đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi lấy cái sủi cảo , bỏ bát mặt , di chuyển sang cạnh Văn Triển, khẽ lẩm bẩm: "Dạo ?"

Văn Giác cảm thấy phức tạp đối với Văn Triển, tâm tình dành cho Văn Triển phần lớn là sự bực bội, mỗi khi thấy dáng vẻ coi thường sinh tử, lưu luyến gì với cõi đời của , chỉ hận thể mắng cho tỉnh . dám, kính trọng di nguyện của phụ , tận trung báo quốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ac-doc-si-me-nam-chinh/chuong-57.html.]

Văn Triển nghiêng đầu, thần sắc vẫn bình tĩnh như xưa, chỉ là ánh mắt còn u ám như nữa.

Hắn Lục Vân Sơ, khóe miệng nhếch lên, mỉm với Văn Giác, xem như trả lời câu hỏi của .

Văn Giác thấy lòng thắt , bỗng dưng cay cay sống mũi. Hắn còn nhớ rõ bao lâu thấy nụ của Văn Triển, mười năm ? Hình ảnh thiếu niên phóng khoáng, rực rỡ trong ký ức sớm mờ nhạt, mơ hồ, nhớ về thời thơ ấu rong ruổi cùng .

Chương 58

Hắn chớp mắt cho hết cay, tiện tay đặt những chiếc sủi cảo mới gói lên tấm ván gỗ lớn.

Còn đặt xuống, Văn Triển nhanh chóng gắp mất, vẻ mặt trở nên xa cách, giống chút nào với lúc với .

Văn Giác: …

Lục Vân Sơ thấy cảnh , khinh khỉnh "chậc" một tiếng: "Huynh bớt gói , cứ để trong bát thôi, gói xong nấu một nồi khác, tự ăn lấy."

Văn Giác tức xỉu.

Hắn chen : "Ta gói nữa!"

"Không gói thì mà ăn."

Hắn chọc : "Ngươi nghĩ thiếu thốn mấy miếng ăn của ngươi ?"

Một canh giờ , cảm thấy lẽ thật sự thiếu thốn.

Cái nồi sắt lớn tỏa làn khói trắng, nóng bốc lên nghi ngút, những chiếc sủi cảo trắng tròn mũm mĩm nổi lềnh bềnh, lớp vỏ dần trở nên trơn bóng, cả một nồi đầy ắp, mãn nguyện.

Cảm giác mãn nguyện chính là thứ gọi là "hương vị ngày Tết", cho dù bữa cơm tất niên đổi thế nào, giữa ngày đông giá rét, những chiếc sủi cảo nhân đầy vỏ mỏng mãi mãi là sự tồn tại vững chắc như định hải thần châm.

Trời sập tối, bữa cơm tất niên chuẩn xong. Lục Vân Sơ và Liễu Tri Hứa cùng bê thức ăn sảnh đường, Văn Giác Văn Triển thích khác gần, nên cho nha , tự giác theo họ bê thức ăn lên bàn.

Văn Giác và Liễu Tri Hứa bàn thức ăn thịnh soạn, nhất thời chút sững sờ. Bàn thức ăn thì tính là tinh tế, gì cầu kỳ, một đống đồ mặn chất đống, giống như từng ăn thịt, chỉ một từ thôi – thực tế.

TBC

Thế nhưng khiến cảm thấy thư thái lạ thường.

Cứ như đến Tết, thì ăn thịt thật , uống rượu thật say, mặc kệ quy tắc cầu kỳ, như mới hợp với ngày đông gió rét .

Lục Vân Sơ cũng khá xúc động, hai đời trốn chạy, ngay cả Tết cũng ăn, đời thì đón Tết tử tế, ai ngờ đón cùng nam nữ chính.

Nghĩ ba bọn họ, quanh năm suốt tháng vì cốt truyện mà bôn ba ngừng, cuối cùng cũng thể nghỉ ngơi tạm thời dịp Tết, cũng coi như là duyên phận ở một mức độ nào đó.

"Đừng ngây nữa, chỉ bốn chúng , gì câu nệ, ăn gì thì ăn."

Nàng múc cho Văn Triển ba cái sủi cảo vỏ mỏng nhân dày, sủi cảo trượt một vòng quanh thành bát, rơi xuống đáy bát tụm với , bốc khói nghi ngút.

Bát nước chấm thông thường là nước tương, dầu mè, dầu ớt, tỏi giã nhuyễn trộn lẫn. Tỏi băm cũng ép, dùng chày giã nhuyễn thành hỗn hợp sền sệt, múc một cục cho bát nước chấm, mùi tỏi nồng, hợp với sủi cảo.

Chiếc sủi cảo trắng mập lăn một vòng trong bát nước chấm, phủ lên một lớp màu nâu đỏ óng ánh, cho miệng, vị mặn mòi cay nồng của nước chấm lớp vỏ sủi cảo nhạt át . Vỏ bánh mỏng nhưng nát, trơn mượt dai ngon, cắn một miếng, nóng thơm phức lập tức tràn khoang miệng, khiến khỏi há miệng thở .

Nhân thịt cho thêm nước dùng, trời đông giá rét nên nước cốt trong nhân, sủi cảo luộc chín, phần bụng sủi cảo căng phồng thấm đẫm nước dùng. Nhân thịt viên to tròn, chắc, cắn một miếng, nước dùng từ khe hở chảy ngoài, mang theo chút mỡ, thơm ngon ngọt ngào.

Lúc chấm gia vị, sủi cảo cũng cực kỳ thơm ngon, thịt thơm đậm đà, cải thảo ngọt thanh, nhân chắc nịch nhai sần sật.

Lục Vân Sơ cho Văn Triển loại nước chấm đó, chỉ rót một bát nhỏ giấm. Trước đây nàng thử sủi cảo chấm giấm bao giờ, xem tập phim ở quán Đồng Phúc trong "Võ lâm ngoại truyện" ăn sủi cảo, liền thèm thuồng.

Một bát lớn với chút giấm, sủi cảo trắng nóng hổi đặt ở giữa, một đám vây quanh, ăn đến phồng cả má, cái nuốt xuống cái nhét miệng , đầy một miệng, nhai đến méo mó cả mặt mày, trông cực kỳ ghiền.

Giấm thể là giấm thường, chỉ chua chứ thơm, nhất định là giấm đen lâu năm thơm nồng chua thanh mới . Hương giấm thể kích thích vị tươi của nhân thịt hơn, đầu lưỡi nóng ran, cổ họng sinh tân dịch, tươi ngon thuần khiết, tươi ngon đậm đà.

Văn Triển Lục Vân Sơ chằm chằm, thể ăn từng miếng lớn, vỏ bánh dai dai, nhân cũng đủ dai, nhai kỹ nuốt chậm cũng mùi vị riêng.

Chỉ tiếc là ăn ba cái , mà như no, bưng bát dịch sang phía Lục Vân Sơ, xin thêm một cái.

Giác mồm nhét đầy hai cái sủi cảo, nuốt chửng: "Muốn ăn thì cứ gắp chứ, nàng còn dám cản ?" Cái tên hổ , cuối cùng sủi cảo nát của nấu, mặt dày ăn bánh của các nàng ngon lành cành đào.

"Huynh tưởng ai cũng như , ghét." Lục Vân Sơ mắng một câu, gắp thêm cho Văn Triển ba cái sủi cảo. Tuy , nhưng thêm thì bớt một phần lạnh lẽo, Lục Vân Sơ cũng đuổi .

Loading...