Lục Vân Sơ khá ái ngại: "Không , cứ uống tiếp ."
Rồi xong, Văn Triển tuân lệnh, cúi đầu tiếp tục húp.
Thái độ như chính là kiểu nấu cơm thích nhất, cho ăn gì ăn nấy, còn ăn ngon lành thấy ớn, lúc nào cũng ánh mắt sáng long lanh hệt như đứa nít.
Lục Vân Sơ bát to đùng mặt , ngó sang bát nhỏ xíu của Văn Triển, cảm thấy , nàng bồi bổ cho Văn Triển nhiều hơn , mà là lo dày chịu nổi, chỉ dám từ từ cho tăng thêm khẩu phần thôi chứ.
Nàng Văn Triển đang cúi đầu im lặng ăn, nhịn lên tiếng an ủi: "Chờ khi khỏe , ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu nhé. Giờ ăn cả đồ mặn , hơn cái hồi mới tới lắm, sẽ ngày càng lên thôi."
Văn Triển ngẩng đầu, mặt hề lộ vẻ gì là bất mãn, cong cong khóe môi gật gật đầu điều mong chờ.
Lục Vân Sơ cúi xuống ăn tiếp, thoáng thấy khi húp xong miếng cuối cùng, dùng thìa sứ cạo sạch đáy bát.
Cái tẹo áy náy nhỏ xíu xiu trong lòng nàng phút chốc như phóng to cả trăm .
Chưa hết, cạo sạch đáy bát còn cạo cả thành bát nữa, cạo cho tới lúc sạch bong sáng bóng, chẳng còn chút gì.
Làm xong hết mấy trò , ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt Lục Vân Sơ, thoáng vẻ ngượng ngập như thể bắt quả tang gì đó, vội vàng đặt bát xuống bàn, tỏ vẻ là ăn nữa nữa, cố che giấu .
"Chết tiệt!" Lục Vân Sơ thầm chửi tục một câu, phân vân mãi cuối cùng cũng chịu thua, lên lầm bầm : "Ta múc thêm cho một muỗng nữa thôi, lát nữa còn uống thuốc mà, ăn nhiều !"
Văn Triển nhoẻn miệng , thì , Lục Vân Sơ thì , thế nên ngước đầu lên. Ánh mắt từ góc độ sáng lắm, nhanh nhẹn lanh lợi thêm chút nịnh nọt khéo léo, chẳng ai dễ dàng phát hiện .
Trời ạ, Lục Vân Sơ kìm nén xúc động an ủi , xoay bỏ , nàng tuyệt đối sẽ cho thêm một gáo nước lạnh nào nữa, đời nào!
Ăn xong nghỉ ngơi một lát mới uống thuốc.
Lục Vân Sơ tuyết lớn bên ngoài dấu hiệu tan, lo lắng bảo Văn Triển giường . Tuy đây là ghế dài chứ giường, nhưng vẫn ấm hơn ngoài.
Văn Triển hiểu, lên giấy: Giường là chỗ ngủ, ban ngày lì giường?
Lục Vân Sơ, kẻ ru rú trong nhà, cảm giác như trúng tên đầu gối.
"Vì là bệnh nhân!" Nàng bừa trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ac-doc-si-me-nam-chinh/chuong-65.html.]
Hôm nay là mùng một Tết, Văn Triển mặc bộ đồ mới Lục Vân Sơ chuẩn cho . Cổ áo màu lam sẫm viền một lớp lông trắng ngắn, nổi bật vẻ thanh cao quý phái của .
Nàng nghiêm túc : "Hôm nay mùng một Tết, thích hợp trong chăn".
Văn Triển sững , cau mày suy nghĩ về tính hợp lý của câu .
Nàng thôi đùa: "Mau , hôm nay trời lạnh. Ngoài tuyết lớn, sợ cảm lạnh như ".
Văn Triển lập tức phản kháng nữa, một khi Lục Vân Sơ lộ vẻ lo lắng, liền thể gì.
Hắn cởi áo ngoài, chui trong chăn, đắp chăn cẩn thận, dùng đôi mắt trong veo Lục Vân Sơ, như : Giờ thì yên tâm chứ.
Lục Vân Sơ hài lòng gật đầu, xoay bếp lấy thuốc cho .
Văn Triển dựa gối, theo nàng rời , ánh mắt dừng sắc trời ngoài cửa sổ.
Nhìn bầu trời xám xịt, bỗng nhiên cau mày, cảnh giác dậy.
Lục Vân Sơ bưng bát thuốc , thấy Văn Triển còn dựa đầu giường như lúc nãy mà co ro trong chăn, : "Vừa nãy còn lạnh, giờ lạnh ?"
Văn Triển vẫn co ro, động đậy.
Nàng bưng bát thuốc gần, vỗ vỗ cái bọc nhỏ nhô lên như ngọn đồi: "Uống thuốc , uống xong ngủ tiếp."
Vừa dứt lời liền phát hiện điều gì đó đúng - tấm chăn đang run rẩy.
Lòng Lục Vân Sơ "thịch" một tiếng, vội vàng đặt bát thuốc xuống, mạnh mẽ kéo chăn .
TBC
Văn Triển đang cuộn tròn đối diện với tường, run rẩy ngừng.
"Văn Triển!" Đã một thời gian kể từ lên cơn , Lục Vân Sơ gần như quên mất cảm giác hoảng loạn bất lực .
Nàng đá giày , nhanh chóng bò lên giường, quỳ xuống bên cạnh Văn Triển, kéo dậy.
Hàng lông mày nhíu chặt, tóc đen rối bù, mồ hôi lạnh túa trán, dáng vẻ nhắm chặt mắt lộ sự giằng xé. Có lẽ vì là ban ngày, thần sắc của càng rõ ràng hơn, khí chất tàn úa ảm đạm hiện lên .
Lục Vân Sơ sợ nhất thấy như thế , nàng ôm lấy , lau mồ hôi lạnh cho , gọi tên .
Nghe thấy giọng nàng, Văn Triển mở mắt , đôi mắt mờ mịt như sương khói phản chiếu khuôn mặt nàng.