"Giang... Tinh... Thần.." Trình Hoan nhấn mạnh từng chữ, mặt đen như đ.í.t nồi, cô nghiến răng, hạ tông giọng: "Có con thèm đòn ?"
Tinh Tinh còn là đứa trẻ sợ trời sợ đất như đây , từng đánh đòn, đánh m.ô.n.g đau, thấy vẻ mặt của , cho giật rơi đồ trong tay, cây son vẫn vặn rơi xuống đất gãy hai nửa, dùng nữa.
Bởi vì quán tính, thỏi son lăn một đoạn, kéo một vệt son dài thảm, nếu như nãy nét mặt Trình Hoan đen như đ.í.t nồi, thì bây giờ giống như sắp g.i.ế.c , cô chống tay lên bàn dậy, xắn tay áo lên chuẩn đánh : "Mẹ thấy con đánh đòn chừa!"
Tinh Tinh gì sai, chạy ngoài, chạy hét lớn cầu cứu: "Cha ơi! Cha cứu con với!"
Giang Minh Viễn khỏi thang máy, lờ mờ thấy tiếng của trẻ con, còn là tiếng kêu cứu!
DTV
Đã xảy chuyện gì ? Trong lòng chút lo lắng, chạy nhanh đến cửa, lấy chìa khóa từ trong túi áo mở cửa.
Cửa mở, Tinh Tinh cũng chạy khỏi phòng ngủ, thấy liền chạy bay qua như thấy cọng rơm cứu mạng, chạy đến đằng , nắm lấy ống quần trốn ở lưng.
Giang Minh Viễn còn kịp hỏi xảy chuyện gì, thì thấy Trình Hoan cũng từ trong phòng, nét mặt khó coi, bộ dạng đừng dại mà động .
Thấy hai , trong lòng Giang Minh Viễn cũng nhẹ nhõm hơn phần nào, cũng đại khái đoán lẽ nhóc con gì đó chọc giận Trình Hoan, định nhà hòa giải, bèn một tay kéo cánh tay của Tinh Tinh, kéo nhà.
Tinh Tinh căn bản nhà, nhưng cha cũng , ở bên ngoài càng nguy hiểm hơn ? Bộ não nhỏ bé của thông minh, ai mới bảo vệ , thế là theo Giang Minh Viễn, sống c.h.ế.t nắm lấy ống quần , đầu cũng dám lộ dù chỉ một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ac-doc/chuong-116.html.]
[Truyện đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Có chuyện gì ?" Giang Minh Viễn cửa, hỏi ở chỗ cách xa: "Tinh Tinh là sai cái gì ?"
Trình Hoan cũng lười giải thích, nhạt với Giang Minh Viễn một cái, đến ghế sofa xuống, hất cằm lên, giống như bậc nữ vương: "Anh xem là ."
"Hả?" Giang Minh Viễn chút mơ hồ, nhưng vẫn theo lời cô kéo con trai qua, nhóc cam tâm tình nguyện, nhưng vì còn nhỏ sức lực phản kháng , miễn cưỡng lộ .
Thấy gương mặt của nhóc, Giang Minh Viễn liền hiểu , chút bất lực, lấy tay miết một đường lông mày con trai, cho ngón tay dính đầy màu đỏ.
Anh vân vê đầu ngón tay, chút buồn gõ một cái lên đầu Tinh Tinh: "Sao con nghịch ngợm quá ."
Nói một câu vô thưởng vô phạt, Giang Minh Viễn về phía Trình Hoan, giúp cho con trai : "Trẻ con cũng cố ý, nó nên nghịch đồ lung tung, từ từ dạy dỗ là , cô đừng dọa con."
Giống như lời Giang Minh Viễn, Trình Hoan chính là đang dọa Tinh Tinh, thực cũng tức giận đến như , dù chỉ là một thỏi son, cũng quá đắt, hỏng thì mua thỏi mới là , cô bày thái độ như , chẳng qua chỉ là bởi vì gần đây con trai quá nghịch ngợm, nhân cơ hội dạy dỗ nhóc một chút.
Trình Hoan dễ dàng bỏ qua cho con trai như , cô lạnh lùng 'hừ một tiếng: "Con dạo lời."
"Dù dạy dỗ là ." Giang Minh Viễn vẫn là câu đó, ngữ khí ôn hòa, giống như .