Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 157

Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:46:41
Lượt xem: 441

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ôi chao, trong nhà lắp điện thoại mới, mất tiền, thực sự mất đồng nào."

"Nói cũng hiểu , , . mới về nhà, còn chút việc, cúp máy nhé."

Sau khi cúp máy, Tô Thắng Dân gọi điện về văn phòng đại đội của thôn.

"A lô, bí thư chi bộ thôn , đây, Tô Thắng Dân."

" , trong nhà lắp điện thoại."

"Về nếu cha chuyện gì, thì ông cứ bảo họ gọi điện đến tìm nhé."

Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Tô Thắng Dân vô cùng thỏa mãn. Ban nãy ông còn tính thời gian nữa, ông cũng chỉ dám đôi ba câu thôi, bởi vì phí điện thoại hiện tại vô cùng đắt đỏ.

Trong phòng, Tô Trà thấy tiếng chuyện bên ngoài, đối với hành động của cha già nhà , cô chút buồn .

Được , tính cách của cha già nhà cô đúng là giống hệt một đứa trẻ.

Tô Trà dậy, mở cửa ngoài.

"Cha, cha về ạ?"

", cha về . Con gái, đến đây, đến đây nào, cha cho con thứ ." Tô Thắng Dân thấy con gái thì nở nụ , đó vẫy tay ý bảo con gái về phía ông.

"Có thứ gì ạ?" Tô Trà tò mò qua.

"Con chìa tay ."

Tô Trà ngoan ngoãn vươn tay , đó cô thấy Tô Thắng Dân lấy một chiếc đồng hồ từ trong túi áo của ông , ngay đó, cảm xúc lành lạnh khi kim loại tiếp xúc với da thịt truyền đến, hốc mắt của Tô Trà khẽ nóng lên.

Sau khi đeo đồng hồ lên tay con gái, Tô Thắng Dân khẽ đánh giá giây lát cất tiếng khen: "Đẹp. Con gái của cha đeo quá mất, lúc cha thấy chiếc đồng hồ là cha nó vô cùng thích hợp với con mà."

"Con gái, con thích ?"

"Thích ạ." Sao thể thích cho .

Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cha, trong lòng Tô Trà lúc chua xót ấm áp.

"Hai cha con gì thế?" Vương Tú Mi bưng một chén mì nhà, khi tầm mắt thấy chiếc đồng hồ cổ tay con gái, bà khẽ nhướng mày, cất tiếng: "Ôi chao, đồng hồ quá, đeo lên cổ tay con gái càng hơn."

Tô Trà làn da trắng, chiếc đồng hồ màu bạc càng tôn lên nước da của cô.

"Tô Thắng Dân, đây ăn mì ." Vương Tú Mi khẽ gọi một tiếng, đó kéo cổ tay Tô Trà đánh giá trong chốc lát, khen: "Thật !"

"Đẹp đúng ? Khi thấy chiếc đồng hồ cảm thấy nó thích hợp với con gái nhà . , mua cho em một thỏi son nè, son ở địa phương khá nổi tiếng, đồng nghiệp của cũng mua cho vợ một thỏi. Chút nữa em thử thoa cho xem nhé?"

"Son môi đắt lắm đúng ?"

"Đắt mà đắt. Chẳng lẽ mua một thỏi son cho vợ dùng?"

Tô Thắng Dân một câu, chọc cho Vương Tú Mi khanh khách.

Bạn nhỏ Tô Bảo lúc mới chơi về, nhà thấy tay già đang cầm thứ gì đó, đó thấy tay chị gái chiếc đồng hồ.

Đôi mắt của bé sáng lấp lánh, đôi chân nhỏ chạy xoành xoạch chạy đến mặt Tô Thắng Dân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-157.html.]

"Cha, con cũng quà."

"Ừm, con cũng ." Tô Thắng Dân moi moi trong túi, đó lấy một quyển "Tuyển tập những đề sai" của tiểu học .

"Nào, con trai, đây là quà của con nè."

Một thứ khá nặng đặt trong lòng bàn tay của Tô Bảo, bé khẽ giật xuống, khi thấy quyển "Tuyển tập những đề sai" tay , cả cho lắm.

"Vì chị gái nhận đồng hồ, mà con chi mỗi quyển ." Tô Bảo tỏ vẻ, yêu cầu của bé cũng cao lắm , chỉ cần một quyển truyện tranh cũng mà.

Chứ hề "Tuyển tập những đề thường sai" .

"Con trai, con khác chị gái con. Cuộc thi nào chị gái con cũng thể đạt hạng nhất, con thể ?" Tô Thắng Dân lời thấm thía.

Tô Bảo: thể.

"Chị gái con cố gắng học tập, còn con thì ?"

Tô Bảo: bé vẫn là một đứa bé cơ mà, thích vui chơi thì gì sai hả?

"Cho nên, quà của các con cũng giống , hiểu ?" Tô Thắng Dân hỏi.

Tô Bảo lắc đầu, tỏ vẻ: hiểu.

"Con vẫn hiểu ? Con là bé trai, tương lai con chịu trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình, còn bảo vệ chị gái con nữa. Con học cách trưởng thành mới . Con xem con , cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện chơi bời, thế mãi thì ? Con chăm chỉ học tập, học tập chị gái con kìa. Con trai, cái gì thì tự , thể chìa tay xin khác chứ, đúng ?"

Nói nhiều như thế, thế nhưng trọng tâm thực là ở cái câu: cái gì thì tự mà kiếm.

Con trai mà, giáo dục từ khi còn bé. Người bảo dạy con từ thở con thơ, câu đúng là sai tí nào mà.

"Cha, cha là đồ lừa đảo. Ông nội , đây cha tự cái gì hết, cha lừa ăn hết kẹo của chú nhỏ, cha còn thích ăn vụng nữa. Bây giờ cha cũng lừa con..." Tô Bảo nhỏ giọng thì thầm.

"Nói bậy, cha như thế." Tô Thắng Dân phản bác.

"Trước đây cha còn nướng khoai cho chú ba con ăn kìa." Tuy rằng thằng ba còn bé ăn , thế nhưng đó cũng tính là ông cho còn gì.

"Cha còn nướng chim nhỏ cho bác cả con ăn." Tuy rằng đó là chim nhỏ nướng đến cháy sém.

"Cha còn nấu cơm cho ông bà nội con ăn nữa kìa." Đó là vì tự ông ăn, kết quả ông nấu khó nuốt quá, nên mới đành cho .

Thế nhưng, những việc ông cũng thể hiện tinh thần đoàn kết, yêu thương gia đình, truyền thống kính già yêu trẻ đầy đó thôi.

Tô Thắng Dân ưỡn ngực, tỏ vẻ: đúng thế, chính là như .

Tô Bảo chút mơ hồ, gãi gãi đầu.

Sao lời cha già của , khác với những lời kể của ông bà nội thế nhỉ?

Vậy, rốt cuộc ai mới đang thật đây?

Cuối cùng, Tô Bảo vẫn cầm quyển "Tuyển tập những đề thường sai" mà cha tặng về phòng với vẻ mặt đau khổ.

Càng bi thương hơn là... chị gái mà bé vẫn luôn kính yêu, sẽ kiểm tra xem thế nào.

Sẽ kiểm tra, kiểm tra, kiểm tra...

Đây chị gái , đây là ma quỷ thì đúng hơn.

Loading...