“Bay, bay lên kìa.” Cận Tùng mở to mắt chiếc máy bay lái ngày càng bay cao hơn.
Trầm Nghiễm cũng cảm thấy mới lạ, ánh mắt hiếu kỳ chằm chằm cái máy bay.
Dưới sự điều khiển của Tô Trà, chiếc máy bay lái bắt đầu bay lượn trong một sân nhỏ, xoay tròn, rẽ ngoặt lao xuống, trông chẳng khác gì một chiếc máy bay thật.
“Tô Trà, thể cho thử với ?” Cận Tùng vẻ mặt tội nghiệp Tô Trà.
Hu hu hu, từ nhỏ một ước mơ, đó là trở thành một phi công.
Song, điều khiến Cận Tùng buộc từ bỏ ước mơ của chính là... sợ độ cao.
, Cận Tùng là một đàn ông to lớn, sợ độ cao.
Nhìn ánh mắt cầu xin của Cận Tùng, Tô Trà hào phóng đưa chiếc điều khiển từ xa , khẽ :
“Được, cứ thử , dạy một bên , đây là điều khiển lên xuống, cái là rẽ, còn đây là... Có hiểu ?”
“Hiểu .” Cận Tùng đáp một câu thật nhanh, đó cầm điều khiển, kích động tới mức mặt đỏ cả .
Cận Tùng ngay từ đầu thao tác khá định, nhưng đó lung lay, sự điều khiển của , chiếc máy bay lái ngày càng bay cao hơn, chú ý, nó bay cao hơn cả chiều cao của bức tường trong sân.
Thím Tần ở nhà sát vách đang rửa rau trong sân, đột nhiên lờ mờ thấy tiếng vù vù yếu ớt, ngẩng đầu lên thì thấy một chiếc máy bay nhỏ.
Cái, cái, cái, cái là gì đây?
Thím Tần mở to mắt, uỵch một cái dậy chạy bếp, chỉ trong chốc lát vội vàng cầm một cây gậy .
Ối, thím định đập cái máy bay kỳ lạ !
Ở phía bên , Cận Tùng đang cố gắng điều khiển máy bay hạ độ cao, kết quả là một cây gậy phi tới trong lúc thực chiến!
Thấy chiếc máy bay lái sắp đánh hạ, Tô Trà luôn ở bên cạnh Cận Tùng nhanh tay nhanh mắt, lập tức vươn tay giật lấy chiếc điều khiển.
Thao tác tay “cạch cạch cạch” của Tô Trà mạnh mẽ như một con hổ.
Chỉ thấy một đường né nhanh và dứt khoát của chiếc máy bay lái, tránh chiếc gậy bay tới một cách hảo.
“Loảng xoảng!” Cả cây gậy rơi xuống đất.
Thím Tần nhà bên thấy món đồ chơi mà thể tránh càng cảm thấy kỳ lạ hơn, ngay khi thím cầm cây gậy lên chuẩn tay nữa thì thấy tiếng hét của Cận Tùng ở sát vách.
“Thím Tần, thím đừng cử động, mau dừng tay !”
Thím Tần ngừng , trong sân cách một bức tường đáp: “Úi, Cận Tùng, thứ là gì ? Trông giống như một chiếc máy bay?”
“Thím Tần, cái là Tô Trà mới tạo đấy, chúng cháu để ở đây bay thử, thím rộng lượng bỏ qua nha.” Cận Tùng nhanh nhẹn leo lên đầu tường, hì hì với thím ở bên .
"Là đồ của các cháu , thím sợ chết. Thím còn tưởng rằng nó là thứ kỳ quái do phần tử nào đó tạo . Ôi, cháu , những kẻ đó cực kỳ xa, bọn họ thím sợ chết.”
“Ha ha ha, thím Tần, khi nãy bản lĩnh của thím thật lợi hại, cũng chuẩn xác. Cháu dọa sợ luôn, nếu Tô Trà, e là cái máy bay thực sự thím đánh hạ .”
“Ha ha ha, đúng đúng, thím sống từng năm, đây là đầu đập máy bay đồ chơi đó.”
“Thím Tần, tuổi nhưng vẫn mạnh mẽ ha.” Cận Tùng khen ngợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-195.html.]
“Đâu , để thím cho mà , thím sinh nhầm thời, nếu chắc chắn sẽ gia nhập Đội quân phụ nữ.” Giọng điệu của thím Tần lợi hại.
Không vì lý do gì, Tô Trà cảm thấy cuộc trò chuyện giữa hai họ chỗ nào đó .
Đập máy bay gì cơ?
Rồi còn, cái gì mà tuổi nhưng vẫn mạnh mẽ!
Cuối cùng cũng nhận chỗ nào sai sai.
Vào lúc , cửa viện đẩy , đó Tô Trà và những khác thấy Chương Hạc Chi trở .
Khi Chương Hạc Chi bước qua cửa, Tô Trà điều khiển máy bay lái yên trong sân.
Thứ đầu tiên Chương Hạc Chi thấy khi bước cửa là chiếc máy bay lái bộ lọc riêng vô cùng . Trong mắt ông , xung quanh chiếc máy bay như lóe sáng.
“Tô Trà, máy bay lái ? Các em đang bay thử ?” Chương Hạc Chi nhanh chóng tiến lên vài bước, đôi mắt rực lửa chằm chằm chiếc máy bay, như thể đang cô vợ nhỏ của .
Ánh khiến Cận Tùng khỏi nhớ đến cảnh tượng thím Tần nhà bên suýt nữa dùng que lửa hạ gục chiếc máy bay lái.
Nếu giáo sư Chương chuyện , trái tim của ông thể chịu nổi nhỉ?
Nghĩ đến đây, Cận Tùng cảm thấy chột , sợ rằng giáo sư Chương sẽ đập .
Một thứ quan trọng như , xém chút nữa tiêu , giáo sư Chương mà , Cận Tùng lo là sắp đánh chết.
Vẫn may, giáo sư Chương ở đây nên tạm thời an .
Lúc thím Tần nhà bên lên tiếng.
“Cận Tùng, máy bay lái của cháu đắt lắm ? Vừa gậy của thím đập nó chứ? Nhỡ hỏng …” Phải bồi thường bao nhiêu?
Thím Tần thấp thỏm trong lòng, suy nghĩ liệu vài đồng đủ ?
Dường như ngay khi thím dứt lời, Cận Tùng cảm nhận một cái c.h.ế.t chóc ngay lưng .
Cận Tùng, vẫn đang bám tường chỉ cảm thấy lưng như đ.â.m thủng, lạnh toát luôn .
“Cận Tùng, em gì?” Chương Hạc Chi nheo mắt , chằm chằm Cận Tùng ở đầu tường.
Cận Tùng: Nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm!!!
Ba thành một hàng, nghiêm mặt đối diện với giáo sư Chương Hạc Chi, mặt đất phía bên cạnh một chiếc máy bay lái.
Nhìn thấy sắc mặt của giáo sư Chương, Cận Tùng tự hỏi liệu đánh .
Bầu khí chút đáng sợ.
“ , các chị cũng loạn quá nhỉ, mà còn dám tuỳ tiện tìm chỗ thử máy bay? Lỡ như dì Tần thật sự hỏng máy bay lái , các chị xử lý như nào? Cận Tùng, càng ngày càng loạn, Tô Trà mà cũng khuyên vài câu?”
“Cái máy bay lái quan trọng cực kỳ, lỡ như chuyện gì sửa thì ? Được , , nhiều như cũng trách cứ các chị, chỉ là mấy đứa về cẩn thận một chút.”
Chương Hạc Chi khiển trách vài câu, ông thật sự với mấy đứa nhỏ , chúng bình thường thông minh, nhưng động đến mấy chuyện lớn như lơ ngơ thế ?
Cũng may đây là dì Tần, nếu như thật sự ác ý thấy, sẽ nguy hiểm đến cỡ nào.