Việc quyết định như , hôm Lý Bạch Lộ đưa lên tàu hỏa về quê.
Trước khi cô , Lý Mai Mai lo lắng vì điều kiện ở quê thực sự khó khăn, nhưng Lý Bạch Lộ vẫn nhất quyết lời nào.
Sau khi lên tàu hòa , chen chúc ghế , Lý Bạch Lộ vẫn thấy gì sai.
Cô cũng định gì Tô Trà, chỉ định điều tra xong mới tính tiếp, nhưng Lý Bạch Lộ ngờ Tô Trà phận nhạy cảm như thế.
Chỉ mới tiếp cận Tô Trà thôi, còn điều tra gì thì liên lụy đến nhà họ Lý, đây là điều mà Lý Bạch Lộ lường .
Tàu hỏa chậm rãi lăn bánh, Lý Bạch Lộ cũng sắp rời khỏi đây.
Nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, Lý Bạch Lộ âm thầm thề trong lòng cô nhất định sẽ trở .
Cô và Tô Trà, thắng vua thua giặc!
Lý Bạch Lộ đưa về quê, mặt khác, một nhà Tô Thắng Dân ở Bắc Kinh một thời gian , hai vợ chồng đang tính chuyện về quê.
Tô Trà từ viện nghiên cứu khoa học trở về thì tin cha về quê.
“Cha, cha chuyển công việc ăn lên đây ạ, vận chuyển ở Bắc Kinh cũng mà, ở nuôi heo cũng mà. “
Lên Bắc Kinh nuôi heo ? Như thế quá ?
Người lên thành phố lớn để kiếm tiền, bà lên để nuôi heo….
Hừm, cái , thực tế ?
Tô Trà vẻ mặt của là bà đang nghĩ gì, ngưng : “Mẹ, Bắc Kinh nhiều nhưng mà cũng ăn thịt heo, cũng trang trại nuôi heo, nuôi ở trung tâm thì lắm, nhưng chúng thể mở trang trại ở vùng ngoại ô.”
Nghe con gái thể nuôi ở heo thành phố, Vương Tú Mi bắt đầu tính toán.
Nuôi heo ở mà chả như , Bắc Kinh là thành phố lớn, nuôi ở đây chừng hơn?
Dân đông nghĩa là ăn thịt heo cũng nhiều, bà còn thể mở rộng quy mô trang trại nữa.
Có một hai trăm con heo là gì, bà nuôi nghìn con!
Nghĩ đến đây, Vương Tú Mi bừng bừng nhiệt huyết hận thể lập tức bắt tay , nuôi cả nghìn con heo.
nghĩ nghĩ , vẫn xem xét tình hình thực tế, đàn heo ở trang trại quê vẫn xuất chuồng , dù ý tưởng nhưng cũng bán hết heo đợt mới tính tiếp .
“Con gái con cũng lý, chuyện để bàn với cha con .” Vương Tú Mi .
“Mẹ, còn nghĩ gì nữa, đến Bắc Kinh vẫn nuôi heo mà, hơn nữa, ai ngấp nghé cha con , cha chuyển lên Bắc Kinh, bà còn theo lên đây chắc? Một mũi tên trúng hai đích, thế còn gì?”
“Xì!” Vương Tú Mi câu của con gái chọc , xua tay : “Tốt thì thật nhưng vẫn bàn với cha con .”
“Mẹ, là nóc nhà chúng , chẳng nhẽ cha dám theo ạ? Mẹ xem xa nhà một xíu mà cha con cũng lẽo đẽo theo đấy thôi, lên Bắc Kinh nuôi heo chẳng nhẽ cha theo?”
“Còn nữa, là phụ nữ thông minh nhất con từng thấy, lên Bắc Kinh mở trang trại nuôi heo nhất định sẽ giàu, heo con nào con nấy trăm cân rưỡi.”
“Còn nào đủ trăm cân rưỡi thì đáng mặt là heo Vương Tú Mi nuôi.”
Tô Trà nịnh nọt dỗ dành bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-279.html.]
“Ha ha ha, con gái đừng trêu nữa, đau cả bụng !” Vương Tú Mi nước mắt.
Một con heo nặng những trăm cân rưỡi, đúng là dám nghĩ, một con heo nặng trăm cân là quá lắm , trăm cân rưỡi là quá .
“Lạch cạch!” Tiếng mở cửa vang lên
Tô Trà và Vương Tú Mi trong phòng khách ngẩng đầu lên thì thấy đồng chí Tô Thắng Dân mắt vẫn còn ngái ngủ chạy đến.
“Con gái, bà xã, hai đang gì mà vui thế?” Tô Thắng dân ngáp một cái .
“Cha mau đến đây, đến đây ạ, con con đang chuyện .” Tô Trà vẫy tay gọi ông đến.
Nhìn hành động của con gái, Tô Thắng Dân đến, xuống cạnh Vương Tú Mi.
“Cha, con với chuyện cha chuyển lên Bắc Kinh, lên đây cha vẫn đội vận chuyển của cha bình thường, cha thể tìm cùng, cha đóng góp cổ phần, đến cuối năm thì chia lợi nhuận, con thì lên Bắc Kinh mở trang trại nuôi heo.”
“Cha, con thui thủi một ở Bắc Kinh đáng thương bao nhiêu, nửa đêm tự nhiên nhớ đến cha gặp , về quê chẳng thời gian” Hu hu hu, quá đáng thương!
Đối với thì dùng chiêu dỗ ngọt, đối với cha thì giả vờ đáng thương, chung là cần dùng chiêu gì, tác dụng là .
Tô Thắng Dân bộ dạng đáng thương của con gái, đau lòng c.h.ế.t , lập tức : “ Lên chứ, lên Bắc Kinh chứ gì, lên thì lên.”
Vừa dứt lời, đối diện với ánh mắt của Vương Tú Mi lời đến miệng vội sửa thành, “Chuyện con quyết định, con là nóc nhà chúng , tất cả đều con hết.”
Nói xong, Tô Thắng Dân còn nịnh nọt đồng chí Vương Tú Mi.
“Lên thì nhất định sẽ lên, nhưng đợi một thời gian nữa, cho đàn heo xuất chuồng . Còn đội vận chuyển của ba con cũng là .”
“Vâng , cha , con ở Bắc Kinh đợi cha .” Tô Trà ngọt ngào nũng.
Bàn chuyện xong, Tô Trà Vương Tú Mi đuổi về phòng ngủ.
Trong phòng khách chỉ còn hai vợ chồng Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân, Tô Thắng Dân nét mặt vợ , hỏi thăm dò.
“Bà xã, chúng chuyển lên đây, đủ tiền ?”
“Không đủ, nếu lập đội vận chuyển của thì mất bao nhiêu tiền chứ? Dù tìm để mua xe cũ thì cũng tốn kha khá, em mở trang trại cũng mất ít tiền, tính hết nước hết cái nhưng chúng ít tiền quá.”
Xe cũ thì ít nhất cũng hai mươi nghìn một chiếc, họ nhiều nhất cũng chỉ một trăm hai mươi nghìn tệ, còn lâu mới đủ.
“Vậy mà em vẫn đồng ý với con?” Tô Thắng Dân hỏi tiếp.
“Em đang nghĩ đội vận chuyển nữa, về nuôi heo với em? Thế thì cần nhiều vốn!”
Tô Thắng Dân trợn to mắt, nháy mắt ngơ .
Cái gì cơ, nuôi heo?
Tô Thắng Dân tội nghiệp : Bà xã, em thể cưỡng đoạt sự nghiệp của , em thích nuôi heo, còn đội vận chuyển là tình yêu của đời đấy.
lúc Tô Thắng Dân đang ngơ ngác thì cửa phòng Tô Vận mở , hai vợ chồng con gái đang cầm gì đó tay đến.
“Cha , nãy con quên , đây là tiền tiết kiếm của con, con đưa cha vốn ăn.”
Tô Trà đến, đó dúi quyển sổ tay .
Nhìn quyển sổ tiết kiệm tay, Vương Tú Mi lập tức đưa cho con gái.