Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 395

Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:21:14
Lượt xem: 299

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bác sĩ vẻ mặt nhẹ nhõm của từng , tiếp tục : “Đừng chỉ đây nhỉ, lát nữa y tá sẽ đưa bệnh nhân phòng bệnh, chuẩn một đồ dùng viện, để lát nữa thể nhanh chóng tới phòng bệnh.

“Được, chuẩn ngay.” Vu Kế Vĩ đáp một tiếng, nhanh chóng xoay mua đồ .

Mấy còn vẫn ở bên cạnh Tô Trà, chờ một lúc , Trương Huy đẩy ngoài.

Mãi đến khi trương Huy đưa phòng bệnh, Tô Trà mới yên tâm, một lát mới tìm bác sĩ để xử lý miệng vết thương .

Trong thời gian , Phó Hành Khanh vẫn luôn ở cạnh Tô Trà một lời, mấy ngày nay Phó Hành Khanh cũng nhận mệnh lệnh của cấp tạm thời bảo vệ cho an nguy của Tô Trà, dù Trương Huy cũng nhập viện, những khác cũng thương, cho nên sự an của Tô Trà giao cho Phó Hành Khanh phụ trách một thời gian.

Trong phòng khám bác sĩ, một nữ bác sĩ đang giúp Tô Trà bôi thuốc, nữ bác sĩ vết thương mặt Tô Trà, động tác càng cẩn thận hơn.

“Cô bé bất cẩn như , mặt của cháu , nếu vết thương sâu hơn chắc chắn sẽ để sẹo. Cháu ngoan ngoãn chăm sóc bản thật đó, lỡ như mặt sẹo thì sẽ .” Nữ bác sĩ hơn bốn mươi tuổi, giúp Tô Trà bôi thuốc, lải nhải liên hồi.

Nghe nữ bác sĩ , Tô Trà chỉ ngoan ngoãn .

Khi thuốc chạm vết thương, Tô Trà khỏi “ây” lên một tiếng.

Phó Hành Khanh bên cạnh chằm chằm động tác của bác sĩ, thấy một tiếng kêu của Tô Trà, lập tức trầm giọng với nữ bác sĩ: “Cô thể nhẹ một chút ?”

Nghe lời của Phó Hành Khanh, nữ bác sĩ trợn mắt , lập tức : “Dì nhẹ , nhưng là cháu đấy, cháu quan hệ gì với cô gái nhỏ ? Mẹ cháu tình huống bây giờ của cháu ?”

Nghe thấy lời của nữ bác sĩ, Tô Trà kinh ngạc, đôi mắt xinh nữ bác sĩ.

Cảm nhận ánh mắt của Tô Trà, nữ bác sĩ “phụt” một tiếng, chủ động giải thích: “Cô quen của Phó Hành Khanh, là bạn lắm. Tên nhóc càng lớn càng lạnh nhạt, thấy cô cũng gọi một tiếng dì.”

Nữ bác sĩ với giọng điệu trêu chọc, đồng thời cũng liếc Phó Hành Khanh một cái.

Đối diện với ánh mắt của nữ bác sĩ, Phó Hành Khanh cũng chỉ đành bất lực, : “Dì Phạm, dì cũng đừng đùa cháu, cháu là bạn Tô Trà.” Ít nhất bây giờ đúng là như , khi Tô Trà thừa nhận, bọn họ chỉ là bạn bè.

Nữ bác sĩ tên Phạm Ngọc Mai, là bác sĩ của bệnh viện quân y, cũng là bạn của Phó Hành Khanh, Phạm Ngọc Mai còn thường đến nhà Phó Hành Khanh ăn cơm khi còn nhỏ.

Phạm Ngọc Mai là từng trải, gì mà thể chứ.

Mấy chuyện của trẻ tuổi, bà hiểu.

Trước đây Tôn Thục Phân từng gọi điện với bà , rằng Phó Hành Khanh đang thích một cô gái, mà bà cô gái đó trông như thế nào, trong điện thoại còn cái gì mà quan hệ giữa chồng và con dâu trong tương lai.

Bây giờ Phạm Ngọc Mai cô bé ngoan ngoãn mặt, cảm thấy sự lo lắng của Tôn Thục Phân vẻ thừa.

Cô gái nhỏ trông dịu dàng, ngoại hình ưa , chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn mà dì cũng thấy tính tình tệ.

Đặc biệt bà lúc nãy Tô Trà đến xử lý miệng vết thương ngay là bởi vì chờ ở cửa phòng phẫu thuật, đến khi chiến sĩ qua cơn nguy kịch mới đến đây xử lý vết thương, Phạm Ngọc Mai chuyện liền ấn tượng cực kì về cô bé .

Nhìn thấy vẻ mặt “hiểu mà” của Phạm Ngọc Mai, Phó Hành Khanh mím môi gì.

Một lúc , khi xử lý xong vết thương mặt, Phạm Ngọc Mai kiểm tra cánh tay trật khớp của Tô Trà, kiểm tra xong vấn đề gì, hiếm khi khen ngợi Phó Hành Khanh xử lý cũng tệ lắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-395.html.]

“Còn đau chỗ nào ?” Phạm Ngọc Mai dò hỏi, bà xem qua những vết thương bên ngoài thể xử lý , nhưng khó tránh cô bé vẫn thể khó chịu ở chỗ thấy.

Phạm Ngọc Mai cũng nhận điện thoại của trưởng khoa, mơ hồ địa vị của cô bé bình thường, cho nên cũng coi trọng hơn một chút.

Đối diện với ánh mắt hỏi thăm của nữ bác sĩ, Tô Trà ngượng ngùng liếc Phó Hành Khanh bên cạnh hắng giọng : “Cái đó, cháu mấy vết bầm, thể cho cháu thuốc bôi để về nhà bôi ạ?”

“Vết bầm?” Phạm Ngọc Mai hỏi, lập tức hướng mắt tới Phó Hành Khanh, : “Đồng chí nam nên ngoài chờ , xem vết thương .” Cái cởi quần áo kiểm tra thử, nếu nghiêm trọng sẽ đau.

Cho nên, nhất là mấy đồng chí nam nên tránh .

Nghe thấy lời của Phạm Ngọc Mai, Phó Hành Khanh nóng bừng hai tai, một lời xoay rời .

Trước khi ngoài, Phó Hành Khanh còn quên giúp đóng cửa .

Thấy Phó Hành Khanh ngoài, Phạm Ngọc Mai liền trực tiếp : “Cởi quần áo , cô xem vết thương cho cháu, nếu bầm m.á.u quá nghiêm trọng cô sẽ xoa bóp cho cháu, bóp xong sẽ nhanh tiêu hơn.”

Đều là phụ nữ, Tô Trà cũng câu nệ nữa, nâng tay, ngón tay đặt cúc áo, từ từ cởi từng chiếc một…

Dưới ánh sáng, làn da của Tô Trà trắng đến phát sáng, như thể đang mang một tấm lọc vô hình.

“Chà...” Phạm Ngọc Mai hít sâu một , âm thầm oán giận nếu Phó Hành Khanh thật sự theo đuổi cô gái nhỏ , thì quả là may mắn.

Nhìn làn da xem, trắng nõn bóng loáng.

Đều là phụ nữ, Phạm Ngọc Mai còn chút hâm mộ.

Chỉ là lớp da trắng nõn xuất hiện mấy vết bầm m.á.u trông chút chướng mắt, nhưng nếu thấy toát một cảm giác xinh lạ thường.

Đợi một lúc lâu thấy nữ bác sĩ lên tiếng, Tô Trà ngước mắt lên, đó bắt gặp ánh mắt ngưỡng mộ của nữ bác sĩ.

Tô Trà: “…”

Phạm Ngọc Mai nhận ánh mắt của Tô Trà, ngượng ngùng, hắng giọng : “Nằm xuống giường , cháu úp sấp xuống, cô giúp xoa vết bầm ở thắt lưng, xoa tan bầm nếu sẽ đau lắm.”

Nhìn vị trí nữ bác sĩ chỉ, Tô Trà dậy vài bước xuống chiếc giường trải ga đơn giản.

Làn da trắng sáng với những đường nét đơn giản.

Tô Trà động tác úp sấp lộ thêm vài phần gợi cảm, đặc biệt là đường cong vòng eo lõm xuống, thật sự .

Phạm Ngọc Mai cầm thuốc tới, đổ thuốc lòng bàn tay, xoa xoa hai tay mới chạm vết bầm của Tô Trà.

Bàn tay trơn tuột, dùng sức…

“A!” Tô Trà thở dốc vì kinh ngạc.

Mẹ nó đau thật đấy.

Loading...