"Tú Mi , chuyện con bình tĩnh . Vợ chồng ở với bao nhiêu năm, lúc răng đụng lưỡi, chuyện gì cứ từ từ . Hai đứa là vợ chồng sống với bao lâu nay , cũng dễ gì."
Bà đưa tay vỗ lưng Vương Tú Mi, ngoài mặt thì vẻ chân thành khuyên nhủ nhưng thật trong lòng tát Vương Tú Mi một cái cho tỉnh.
Ly hôn cái gì mà ly hôn chứ.
Cái hồi còn ở quê thiếu thốn đủ thứ, ăn thịt hầm ly hôn. Lúc gây dựng sự nghiệp cũng ly hôn. Bây giờ cuộc sống hơn nghĩ tới việc ly hôn, nghĩ cái gì đấy?
Lại , cái khoản nợ mấy trăm nghìn còn nhà đẻ trả , chẳng hiểu đang nghĩ gì.
Cho dù đầu cửa kẹp cũng ai nghĩ cái đấy .
Vương Phát Tài bên cạnh thuyết phục em gái cũng vội vàng gật đầu vẻ đồng ý.
Ông chỉ sợ chậm chút nữa Vương Tú Mi sẽ ly hôn về nhà đẻ , ăn của ông , uống của ông .
"Huhu, , trai, hai con khổ thế nào. Người thường , chớ phụ vợ hiền thuở hàn vi. Bây giờ Tô Thắng Dân bản lĩnh hơn nên gan cũng to , đá con để tìm khác đấy.”
“Mọi chứ cả ngày chỉ bới lông tìm vết, kiếm cớ để ly hôn. Xem như thấu , đám đàn ông mấy đáng tin cậy chút nào!”
“ chịu đựng đủ , cũng thiết sống nữa.” Vương Tú Mi tủi , đó bà ngẩng đầu lên hét mặt ông: “Tô Thắng Dân, nhà của đến , sợ nữa .”
Nhìn kỹ năng điện ảnh đạt tới mức thượng thừa của vợ , Tô Thắng Dân giả vờ tỏ tức giận nhưng trong lòng thầm châm chọc: Vợ , bao giờ em sợ , trái đây còn sợ em hơn đó.
Bà thấy con gái cứ nức nở mãi thì vội vàng nháy mắt với Vương Phát Tài. Vương Phát Tài thấy thế hiểu ngay. Ông hắng giọng một cái sang với Tô Thắng Dân: “Khụ khụ. Cái đó… Em rể , hai chúng ngoài tâm sự chút nhỉ?”
“Vâng.” Sắc mặt Tô Thắng Dân dịu một chút, nhanh chóng ngoài với Vương Phát Tài.
Hai đàn ông , trong nhà chỉ còn Tô Trà, Vương Tú Mi và bà cụ Vương. Cũng may lúc đấy Tô Bảo sang nhà Giang Huấn chơi, nếu khi bây giờ ồn ào hơn .
Không còn ngoài nữa, lúc bà mới vỗ lên đầu Vương Tú Mi một cái, giận dữ : “Vương Tú Mi, con nghĩ cái gì đấy? Ngày nghèo xác nghèo xơ thế chẳng gì, giờ cuộc sống khấm khá hơn ly hôn. Đầu con úng nước ?”
“Mẹ, đánh con? Chẳng trai tivi màn hình lớn mà Tôn Thắng Dân đồng ý nên nghĩa là khinh thường . Anh khinh thường cũng chính là khinh thường con. Con đều vì trai ?” Vẻ mặt Vượng Tú Mi tủi , cảm thấy bản hề sai ở cả.
“Vậy con thật sự ly hôn ?” Bà trừng mắt con gái, chỉ hận rèn sắt thành thép.
“Nếu thì ? Mẹ nghĩ con đang đùa ?” Vương Tú Mi hỏi ngược bà .
Bị con gái hỏi như , bà chút nữa thì thở nổi.
Bình thường hiểu chuyện mà, hôm nay đột nhiên ngu dốt thế ?
“Trà Trà, cháu khuyên cháu .” Lần bà hết cách thật . Dù bà gì chăng nữa, lẽ cũng đổi ý kiến của Vương Tú Mi.
Tô Trà đột nhiên gọi tên, cô hoang mang ngẩng đầu lên, bà ngoại sang . Cô cắn môi do dự một hồi lâu mới : "Bà ngoại, đây là chuyện của cha cháu. Cháu… tôn trọng quyết định của hai họ."
Đã diễn thì diễn cho trọn. Diễn xuất của Tô Trà phối hợp hảo với của cô.
Nhìn Tô Trà chớp chớp đôi mắt, bà cụ Vương càng đau đầu hơn. Bà ngó nghiêng ngó dọc một lúc, đó cắn răng : “Tú Mi, trai con cần tivi màu nữa .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-451.html.]
Ôi bà nỡ. Nhìn miếng thịt béo bở dâng đến tận miệng nay đột nhiên chạy mất, mà tiếc chứ?
Buổi chiều mới nhắc tới chuyện Vương Tú Mi đồng ý ngay lập tức. Bà lúc đó còn đang vui vẻ, cứ tưởng ván đóng thành thuyền , nhưng Tô Thắng Dân về thứ đột nhiên đổi.
Muốn mua cái tivi màn hình lớn vay mười mấy nghìn, thế còn ai dám mua nữa?
“Hả? Không nữa ạ?” Vương Tú Mi bất ngờ, giả vờ tin hỏi : “Anh trai con sẽ đồng ý ?”
“Sao ? Từ nhỏ trai con thương con, sẽ vì một chiếc tivi mà bắt con ly hôn .” Điểm quan trọng mà bà là cái khoản vay đó ai thích vay thì vay, dù nhà họ Vương .
"Vậy… ly hôn nữa ạ?" Vương Tú Mi hỏi.
"Không ly, ly hôn cái gì mà ly hôn." Bà tức giận đáp, trong lòng vẫn còn đang tiếc đứt ruột cái tivi màu nên chẳng để ý tới con gái.
"Ồ, tụi con sẽ ly hôn nữa. Nghe ." Vương Tú Mi tin tưởng bà cụ Vương.
Tô Trà từ nãy giờ nền diễn kịch, nhân lúc bà ngoại chú ý giơ ngón cái lên với đồng chí Vương Tú Mi.
Tặng ngón cái cho đồng chí. Đồng chí Vương Tú Mi, đồng chí là đỉnh nhất!
Vương Tú Mi thấy hành động của con gái, nhịn nở một nụ .
Bà thầm nghĩ, Vương Tú Mi cái gì cũng , nhưng chịu thua thiệt thì bao giờ.
Với cả, nãy còn Vương Phát Tài thương yêu bà? Vương Tú Mi mà tin lời đúng là đồ ngốc hết thuốc chữa.
Vương Tú Mi và Vương Phát Tài từ nhỏ , nếu chuyện cũng chỉ thốt những lời khó . Nói thẳng là bà sợ nếu ngày bà ôm bát đến cửa nhà trai xin cơm, khi trai còn đá đổ bát cơm của bà chứ.
Đừng em thù quá một đêm là tình nghĩa nhà các thứ.
Đối với Vương Tú Mi, cho chỗ ở, còn dẫn tham quan xung quanh là hiếu nhất thể. Nếu là khác, khi đuổi bà khỏi nhà lâu .
Lại còn đòi cả tivi màu nữa chứ, chẳng khác gì mơ mộng hão huyền.
Lúc , Tô Thắng Dân và Vương Phát Tài từ bên ngoài nhà. Sắc mặt Tô Thắng Dân cũng dịu , thể thấy Vương Phát Tài thuyết phục .
Vương Phát Tài lén đưa tay lên lau mồ hôi trán thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng khuyên . Nguy hiểm quá, chút nữa gánh lưng khoản nợ mấy trăm nghìn .
Sau đó, hai vợ chồng Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân cũng về phòng.
Nhìn bà ngoại và cả thở phào, trong lòng Tô Trà gần chết.
"Bà ngoại, , cháu xem cha thế nào ." Nói xong, cô xoay về phía phòng của cha .
Cô gõ cửa, bước .
"Cạch" một tiếng, cánh cửa đóng .