Nghe bà ngoại thế, Tô Trà cau mày .
Chà, vẻ hai ngày nay cha cũng chơi vui vẻ nhỉ, bà ngoại sợ thế mà.
Bà thuyết phục mãi nhưng Tô Trà vẫn đồng ý chuyện , khô cả họng cô vẫn ngậm chặt miệng .
Cuối cùng cách nào khác, bà đành bỏ cuộc.
Vương Phát Tài khi chuyện công việc hy vọng cũng buồn bực.
thật sự là hết cách. Bảo ông tìm Tô Thắng Dân chuyện ông dám. Xem Vương Phát Tài cũng thấu.
Người em rể còn giống , dễ lừa nữa .
Sau đó hai con bàn bạc với , đều nhất trí rằng cả cái nhà của em gái, thật chẳng cái xương nào dễ gặm cả.
Cả một đám cố chấp.
Kinh khủng hơn là Vương Tú Mi cứ một hai mua tivi màu cho bọn họ. Vương Phát Tài sợ tới mức cứ từ chối liên tục.
Vương Phát Tài và bà cụ Vương ở đây bốn năm ngày thì bàn bạc để về nhà.
Hai thật sự cũng chẳng cách nào khác. Không về nhà gì, cứ ở đây mãi cũng thoải mái, suốt ngày chỉ lo nếu Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân ly hôn bọn họ gánh khoản nợ hơn mười mấy nghìn.
Mẹ và trai , Vương Tú Mi phận con, em cũng thể quá đáng. Thế là bà mua cho của ít đặc sản cùng với vài bộ quần áo.
Bà cầm chút đồ của con gái còn sợ Tô Thắng Dân vui nghĩ rằng Vương Tú Mi đang quá quan tâm tới nhà đẻ.
Khi bà cụ Vương và Vương Phát Tài rời , Tô Trà còn bảo Tô Thắng Dân lái xe chở hai họ nhà ga.
Ga xe lửa...
Kẻ đến .
Tô Thắng Dân và Vương Phát Tài một bên, bà cụ Vương kéo con gái xa một chút chuyện.
Nhìn Vương Tú Mi cứ vô lo vô nghĩ, bà đau hết cả đầu, : “Tú Mi, đừng tùy tiện nhắc tới chuyện ly hôn đấy, cứ sống yên qua ngày như thế là . Đã lớn thế còn mẩy gì nữa chứ. Nếu thật sự ly hôn, con nhận gì ?”
“Đàn ông và phụ nữ chúng hề giống . Đàn ông tiền mà kết hôn hai là một miếng mồi béo bở đấy. Tô Thắng Dân thể là , gái hai mươi khi cũng .”
“Còn con thì khác. Đã từng tuổi , ly hôn xong tìm khác ?”
“Nghe , sống cho ?” Tuyệt đối đừng ly hôn, mấy trăm nghìn gánh nổi .
Câu phía bà nhưng trong lòng thầm gào thét.
Nếu Vương Tú Mi ly hôn thật, bà chỉ một câu thôi… Đừng về đây!
Vương Tú Mi đương nhiên bà cụ đang nghĩ gì.
“Mẹ , chuyện đó nhé.” Vẻ mặt Vương Tú Mi tủi , bà đáp.
“Còn cái gì? Nhớ cho kỹ lời dặn đấy, đừng nghĩ tới chuyện về nhà. Ta già , chịu nổi mấy cái đó .” Bà trực tiếp vặn .
“Vâng ạ.” Vương Tú Mi tủi gật đầu.
Xe lửa chuyển bánh, bà cụ và Vương Phát Tài bắt đầu vội vã lên tàu, hành động nhanh gọn.
Hai ghế của . Xe khởi động, bà dường như rằng Vương Tú Mi sẽ đuổi kịp, thế là nhanh chóng trở trạng thái bình thường, còn nhoài cửa sổ hét về phía Vương Tú Mi.
"Con gái, nhà vốn khá giả lắm nên con nhớ gửi thêm đồ về nhé!"
Vương Phát Tài thấy hành động của thì sợ c.h.ế.t khiếp, vội kéo bà về chỗ hét thêm một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-453.html.]
"Em gái, sống cho là nhé!" Tuyệt đối đừng về đây đấy.
Người trong nhà vẫn còn sống, đừng nhớ thương.
Nhìn và trai dần xa, Vương Tú Mi vẫy tay chào. Đến khi con tàu khuất dạng, sắc mặt bà đổi ngay lập tức. Tủi thấy, chỉ thấy tràn trề sảng khoái và vui vẻ.
Mấy ngày nay sắm vai cô vợ nhỏ ngoan hiền khiến bà nghẹn sắp c.h.ế.t .
"Tô Thắng Dân, lát nữa lái xe đưa em tới trại nuôi heo lái xe về nhà . Chiều nay em về , cơm trưa tự giải quyết ." Vương Tú Mi hùng hổ bước về phía cửa nhà ga.
Đã lâu bà ghé qua trại heo, đang đến lúc heo cần cho uống thuốc. Hôm nay trời thì nóng bức, để đề phòng cần dọn dẹp sạch sẽ. Việc hề ít .
"Được. Thế tối nay tới đón em nhé?" Tô Thắng Dân thuận miệng hỏi.
"Đón cái gì mà đón? Em tự về ." Vương Tú Mi lén lút nở một nụ .
Khụ khụ. Đã là đôi vợ chồng già với bao năm nay còn mấy cái trò .
nếu Tô Thắng Dân đến đón bà cũng .
Lúc tâm trạng của Vương Tú Mi đang , Tô Thắng Dân gãi đầu đáp: "Ồ, thì thôi."
Vậy thì thôi?
Vương Tú Mi ngay lập tức mím môi , thẳng Tô Thắng Dân.
Tô Thắng Dân: Có sát khí!
"Vợ , em thế?" Tô Thắng Dân khó hiểu hỏi.
"Hả, em . Nào, nhanh lên, còn thời gian nữa ." Vương Tú Mi tức giận đáp.
Hứ, đúng là đàn ông.
Vẻ mặt Tô Thắng Dân bối rối. Ông bước nhanh hơn để theo kịp vợ lén quan sát sắc mặt của bà.
Ông cảm giác vợ đang giận .
ông gì sai nhỉ?
Vấn đề Tô Thắng Dân nghĩ mãi . Lái xe đưa Vương Tú Mi tới trại heo lái xe về nhà, thấy con gái mà ông vẫn nghĩ .
Tô Trà thấy cha đang chuyện thì lên tiếng hỏi.
"Cha , trông cha như đang tâm sự ? Có chuyện gì thể chia sẻ cho con, con sẽ nghĩ cách giúp cha."
"Con gái , giúp cha chút. Vừa nãy chở và bà ngoại ga xe lửa, con vẫn còn bình thường. Sau đó con bảo cha đưa tới trại heo cũng chẳng gì thêm. Cha hỏi buổi tối cần đón con bảo cần. Cha thấy thế thì cũng thôi."
"Thế là con tức giận. Cha cũng hiểu nổi tức giận nữa."
Nghe tới đây, Tô Trà đưa tay lên đỡ trán, bất lực cha của cô.
Phụ nữ gì và gì là cả một môn học đấy.
Cái cô cũng thế nào cho rõ ràng.
Vì Tô Trà chỉ thể vỗ vai đồng chí Tô Thắng Dân, nhắc nhẹ một câu: "Cha, đôi khi, phụ nữ , nhưng thật là đấy."
“Là ?”
"Ý con là, vẫn cha tới đón đó. Vậy , tối nay cha tới đón , con đảm bảo sẽ giận nữa ."
Tô Thắng Dân dáng vẻ chắc chắn trăm phần trăm của con gái, trong lòng cũng nghi ngờ. ông nghĩ , con gái lẽ sẽ lừa nhỉ. Thế là vẫn theo những gì Tô Trà .
Sau đó, Tô Thắng Dân cảm thấy cuộc sống thật kỳ diệu. Đón vợ về, đúng là Vương Tú Mi còn giận ông nữa.