Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 495
Cập nhật lúc: 2025-04-08 23:27:44
Lượt xem: 138
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phó Hành Khanh luôn ở bên cạnh Tô Trà, vì hành động quá thành thục, lúc ăn cơm cũng chăm sóc đến mức muốn gì được nấy.
Đến nổi những người khác ngồi cùng bàn cũng không nhịn được trêu đùa.
Đối diện với sự trêu chọc của người khác, Tô Trà và Phó Hành Khanh đều rất bình tĩnh.
Khoảng chín giờ, tiệc mừng công kết thúc.
Tô Trà và Phó Hành Khanh sau khi chào hỏi với Cốc Ích thì chuẩn bị quay về.
Phó Hành Khanh không lái xe, cho nên hiển nhiên Trương Huy lái xe đưa Phó Hành Khanh về trước.
Sau một tiếng đồng hồ, xe dừng trước đại viện.
Khi đợi xe dừng hẳn, Phó Hành Khanh từ ghế sau xuống xe.
Lúc này, một luồng ánh sáng chói lóa chiếu tới, không lâu sau, một chiếc xe ô tô đậu bên cạnh Tô Trà.
Bên cạnh, cửa kính xe từ từ hạ xuống.
Khuôn mặt nghiêm túc của ông cụ Phó lộ ra.
Tầm mắt ông cụ Phó lia đến Phó Hành Khanh trước, sau đó đến Tô Trà đang ở trong xe.
Nhận thấy được ánh mắt của ông cụ Phó, Tô Trà nở nụ cười nhẹ nhàng, lễ phép chào hỏi: “Dạ, cháu chào ông ạ.”
“Chào cháu, lại đưa Phó Hành Khanh về à? Hay là vào trong nhà uống cốc trà đi?” Sắc mặt ông cụ Phó dịu dàng hơn chút, mở lời chào hỏi.
“Dạ thôi ạ, cũng không sớm nữa, vẫn không nên làm phiền ông.” Tô Trà nở nụ nụ cười yếu ớt trả lời.
“Ừm, vậy đi đường cẩn thận.” Ông cụ Phó nói xong, sau đó vẻ mặt thay đổi, ánh mắt quét tới cháu trai Phó Hành Khanh nhà mình, nói: “Lên xe, cùng về với ông.”
“Vâng. Vậy anh đi đây nhé, mai anh gọi cho em sau.” Phó Hành Khanh nói với Tô Trà một câu, sau khi đợi Tô Trà gật đầu mới lên xe ông nội mình.
Một lúc sau, Trương Huy cũng lái xe đi.
Hai người ông cụ Phó và Phó Hành Khanh ngồi trong xe, tài xế Tiểu Lý lái xe vào đại viện.
Trong xe có hơi yên tĩnh.
Ngồi vào chỗ của mình, vẻ mặt Phó Hành Khánh nghiêm túc nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng anh không nhịn được ngồi cười ngây ngốc.
Bỗng nhiên nhận thấy được người ngồi bên cạnh mình hơi bất thường, ánh mắt của ông cụ Phó nhìn qua chỗ kế bên.
Ông cụ không nhịn được trêu chọc một câu.
“Mỗi lần đều để con gái đưa về, cháu còn có tiền đồ không vậy?”
Sau đó, câu trả lời của ông cụ Phó là hai tiếng cười ngớ ngẩn từ người bên cạnh.
“He he…”
Đối với tiếng cười ngây ngô không kịp đề phòng này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-495.html.]
Ông cụ Phó bày tỏ: Điều này khiến ông không biết phải làm sao…
“Này, cháu đang cười ngu gì đấy? Có nghe thấy ông nói gì hay không vậy?” Ông cụ Phó trừng Phó Hành Khanh một cái sau đó mới nói tiếp: “Cháu xem lại cháu đi, làm gì có tên đàn ông nào mỗi lần đi ra ngoài đều để con gái nhà người ta đưa về, có thấy mất mặt không hả?”
Phó Hành Khanh bị ông nội ở bên cạnh cằn nhằn, răn dạy mà không ừ hử tí nào, anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt hoảng hốt kèm theo nụ cười khờ khạo, so với hình tượng chín chắn, hào phóng bình thường khác nhau như trời với đất.
Ngày thường Phó Hành Khanh trông như thế nào? Anh vừa trưởng thành lại điềm tĩnh, ít khi nói cười.
Còn bây giờ thì sao? Nhìn thử xem, cả người anh toát ra dáng vẻ của một con Husky lúc đang yêu.
Ngay cả tiểu Lý đang ngồi ở vị trí lái xe phía trước cũng cảm thấy thú vị nên không nhịn được nhìn Phó Hành Khanh ngồi hàng phía sau một cái.
Tiểu Lý trộm nhìn bị ông cụ phát hiện. Sau đó ông cụ dùng tay ôm trán, dáng vẻ bày tỏ sự không nỡ nhìn thẳng thằng cháu mình rồi tát “bép” một cái vào cánh tay của Phó Hành Khanh.
Ông cụ không còn cách nào nữa rồi, thấy cháu trai mình như vậy làm ông cụ đau mắt quá.
Ông cụ tỏ vẻ rằng người già như mình không thể nhìn tiếp được nữa.
Khi Phó Hành Khanh bị đánh anh lập tức khôi phục tinh thần, cả quá trình chỉ mất một giây.
Sau đó anh thu hồi nụ cười còn vương trên khóe miệng, ngước mắt lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ông cụ, hỏi: “Sao thế ông?”
“Cháu còn hỏi ông làm sao à? Phải là ông hỏi cháu bị làm sao mới đúng. Hóa ra nãy giờ ông nói nhiều như vậy mà cháu không nghe thấy gì hả?”
“Ông nội, ông vừa nói gì đó ông?” Phó Hành Khanh phát huy tinh thần “không hiểu thì hỏi” một cách xuất sắc.
Ông cụ nghe thấy Phó Hành Khanh nói vậy lập tức bị làm cho tức cười. Ông cụ Phó đối diện với Phó Hành Khanh đang mang vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa ngờ vực, tự dưng lại muốn đánh thêm một cái nữa.
“Ông bảo, sao lần nào cháu cũng để người ta đưa về thế? Cháu không thể tự lái xe đi được à? Nếu muốn dùng xe báo với tiểu Lý một tiếng là được. Một thằng đàn ông cứ để con gái nhà người ta đưa về thế coi sao được hả?”
“Còn chuyện cháu với Tô Trà là như thế nào? Đang phát triển đến mức nào rồi? Khi nào cháu mới dẫn người ta về ra mắt cho ông bà hả? Cháu không còn trẻ nữa đâu đấy, cũng nên xem xét vấn đề cá nhân đi.”
Ông cụ một khi đã cằn nhằn thì không dừng lại được.
Thật ra ngày thường người trong nhà cũng không quá quan tâm đến vấn đề cá nhân của Phó Hành Khanh, dù sao chuyện của con cái cứ thuận theo tự nhiên là được. Nhưng người Phó Hành Khanh thích lại là Tô Trà. Tô Trà không phải là một cô gái bình thường, với điều kiện của cô, nếu Phó Hành Khanh mà không nhanh tay nắm chặt sợ là bị người khác chặn đường cướp mất, đến lúc đó xong phim luôn.
Hơn nữa vì nghề nghiệp của Phó Hành Khanh khá đặc thù nên kỳ nghỉ cũng không nhiều lắm, bây giờ đang có ngày nghỉ phép phải mau chóng nắm thời gian giải quyết chuyện cá nhân.
“Ông à, cháu vừa mới xử lý xong công việc rồi sẵn tiện đi tìm Tô Trà nên mới không lái xe từ nhà đi. Lần sau cháu đảm bảo với ông cháu sẽ lái xe đi.” Tuy rằng anh trả lời như vậy nhưng vẫn không cảm thấy chuyện mình được cô chở về trụ sở lớn có vấn đề gì.
Ai đưa ai về chẳng phải đều được hay sao?
Phó Hành Khanh thấy ông cụ lại định nói gì thì vội vàng bổ sung: “Ông ơi, cháu và Tô Trà đã xác định quan hệ rồi, ông cứ yên tâm đi. Còn chuyện đưa cô ấy về ra mắt gia đình phải còn chờ thêm một thời gian nữa. Chúng cháu mới trở thành người yêu, chờ thêm một thời gian nữa cháu sẽ bàn bạc với Tô Trà để khi nào chúng cháu có thời gian sẽ cùng về nhà ăn cơm.”
Nếu hai người vừa mới xác định làm người yêu của nhau mà đã đưa người ta về nhà ra mắt, Phó Hành Khanh sợ Tô Trà sẽ bị áp lực.
Hơn nữa anh suy xét đến cảm nhận của Tô Trà, đoán cô cũng không muốn kết hôn sớm, với lại công việc của cả hai người đều bận rộn nên chuyện gặp người lớn trong nhà cũng không gấp lắm.
“Cái gì cơ? Xác định quan hệ á hả? Cháu và Tô Trà giờ là người yêu rồi hả? Trà Trà đồng ý rồi phải không?”
Ông cụ vừa nhắc tới chuyện này Phó Hành Khanh lập tức không biết nên nói gì nữa.
Khụ khụ, anh cứ nhớ đến việc người đề ra chuyện này đầu tiên là Tô Trà lại không nhịn được trộm vui trong lòng.