Sản phẩm điện tử là thứ dễ đầu cơ trục lợi kiếm tiền nhất, mấy thứ lớn như máy ghi âm linh tinh, chắc chắn cô đủ tiền vốn để mua.
Tô Vận nhớ đến những đồng hồ điện tử lưu hành ở kiếp , đôi mắt cô lập tức sáng ngời lên.
Đồng hồ điện tử khá đó, phí tổn lớn, cùng lắm thì ban đầu cô mua ít hàng một chút.
Thế nhưng, cô cần tìm ai việc bây giờ?
---
Ngày hôm , Tô Thắng Dân đánh xe về đến đội vận chuyển. Chuyến hàng của ông quá xa, chỉ đến tỉnh bên cạnh, mất vài ngày mà thôi.
Thế nhưng chuyến hàng mấy hôm nay quá mệt mỏi, cả mất nước, uể oải.
Lần Tô Thắng Dân về nhà cũng giống như , râu ria xồm xoàm.
Vừa nhà Tô Thắng Dân thấy con gái ở nhà, vội vàng lau mặt cho sạch sẽ ha ha cất tiếng: "Con gái, con về đấy ? Lên thành phố học hành thế nào hả? Có mệt ?"
"Con vẫn cha ạ. Cha tắm rửa nghỉ ngơi một lát, con mua cho cha một đôi giày, chút nữa cha thử xem nhé." Tô Trà thấy dáng vẻ của cha già nhà thì vội vàng phòng bếp giúp Vương Tú Mi đun nước nóng.
Tô Thắng Dân con gái xong, trong lòng vô cùng vui mừng.
là con gái , đúng là con gái tri kỉ mà.
Ôi chao, tiền của con gái đủ tiêu nữa, thế mà còn tiêu tiền mua giày cho ông. Chút nữa ông dặn vợ cho con gái thêm nhiều tiền tiêu vặt chút mới .
Nửa tiếng , Tô Thắng Dân sửa soạn cho bản xong. Ông xỏ đôi giày da mà con gái tặng, cẩn thận bước từng bước mặt đất.
Nhiều năm như , đây là đầu tiên ông một đôi giày , ông giày vải thôi.
Ha ha, đôi giày da quá mất. Màu sắc , kiểu dáng , chỗ nào cũng thấy cả.
Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Tô Thắng Dân, Tô Trà cũng vô cùng vui mừng.
"Con gái, đôi giày bao nhiêu tiền thế?"
"Không đắt ạ. Chỉ ba mươi đồng mà thôi." Tô Trà đáp.
Cái gì, cái gì cơ?
Một đôi giày mà hơn ba mươi đồng á?
Tô Thắng Dân vội vàng tìm ghế xuống, ông trực tiếp cởi giày , còn : "Đắt thế cơ ? Lúc cha mới xỏ một chút thôi, chúng còn thể trả hàng ?"
"Cha, cha cứ , chúng cần trả hàng. Khoảng thời gian con bản thảo, kiếm chút tiền nhuận bút, hơn nữa con tham gia cuộc thi trường thưởng tiền nữa." Tô Trà thấy Tô Thắng Dân như thế thì vội vàng giải thích: "Cha, đôi giày chính là con dùng khoản tiền thưởng đầu tiên để mua cho cha đó. Cha thể nhận ."
"Hả, tiền thưởng á? Bản thảo, tiền thưởng, tổng cộng bao nhiêu thế hả? Tiền của con thì con cứ giữ là , cần gì mua cho cha một đôi giày đắt tiền như thế ? Cha cũng thích giày." Ngoài miệng thì Tô Thắng Dân miên man từ chối, thế nhưng nụ của ông sắp ngoác lên tận mang tai .
"Tiền nhuận bút hai của con tổng cộng tám mươi đồng, một năm mươi đồng, một ba mươi đồng. Ngoài trường học còn thưởng cho con năm mươi đồng nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-89.html.]
Tám mươi đồng cộng năm mươi đồng là một trăm ba mươi đồng.
Ôi trời của ơi, con gái học thôi mà thể kiếm nhiều tiền như thế á?
Ông lái xe một chuyến cũng mới kiếm đó thôi đấy.
Ha ha ha, hổ là con gái của ông mà. Giống hệt ông ...
Trường trung học phổ thông một...
Thành tích của bài thi mô phòng công bố, bộ các giáo viên trong văn phòng lúc đều đồng loạt chìm trong bầu khí im lặng.
Giỏi thật, mượn hai của trường trung học phổ thông hai sang đấy, kết quả đoạt luôn vị trí hạng nhất khối của họ luôn ,
Ôi chao, một học sinh của trường trung học phổ thông hai đến trường trung học phổ thông một dự thính, tham gia một cuộc thi mô phỏng, trực tiếp xử lý luôn đám học sinh mũi nhọn của trường trung học phổ thông một. Quả thực vô cùng kiêu ngạo.
Bảng xếp hạng thành tích cuộc thi .
Tô Trà của trường trung học phổ thông hai hạng nhất khối.
Cận Tùng hạng hai.
Tô Trà và Cận Tùng chỉ hơn kém ba điểm, thế nhưng đây chuyện ba điểm , mà là chuyện Tô Trà chỉ dùng ba điểm giành hạng nhất khối, xem tức cơ chứ?
Ồ đúng , còn cái em học sinh Trầm Nghiễm cũng đến từ trường trung học phổ thông hai nữa, hạng năm khối.
Hai học sinh của trường trung học phổ thông hai, một thứ nhất, một thứ năm, chuyện quái gì thế hả?
Tất cả các giáo viên của trường trung học phổ thông một đều cảm thấy nghi ngờ, do hai em học sinh đó quá biến thái, là do chất lượng giáo dục của trường bọn họ đủ đây?
Từ bao giờ mà chất lượng giảng dạy của trường trung học phổ thông hai còn hơn cả trường trung học phổ thông một của bọn họ thế ?
Có đùa thế?
là vả mặt bôm bốp.
Kì nghỉ chấm dứt, tất cả các học sinh đều về trường học.
Lớp 11-1, khi tiếng chuông học vang lên.
Chủ nhiệm lớp 11-1 là Vương Lệ Quyên bê một chồng bài thi lớp. Tầm mắt của tất cả các em học sinh đều tập trung chồng bài thi tay Vương Lệ Quyên.
Ồ, thời điểm quyết định vận mệnh đến .
Tầm mắt Vương Lệ Quyên đảo qua các em học sinh , cô khẽ hắng giọng một cái mới cất tiếng: "Các em thấy đó, bài thi chấm xong , thành tích cũng công bố . Bây giờ, điểm thi của các em đều đang ở đây."
Vương Lệ Quyên quơ quơ chồng bài thi tay, tiếp tục : "Chúng mấy lời vô nghĩa nữa, chỉ vài câu nhận xét về đợt thi thôi. Thành tích của lớp chúng tệ lắm, đặc biệt là vài em học sinh, thành tích vô cùng xuất sắc. Cụ thể là ai thì , chút nữa các em xem danh sách xếp hạng thành tích thì các em sẽ ngay thôi."
"Còn một chuyện nữa, đó là vài em học sinh hiểu sai yêu cầu của đề bài, dẫn đến kết quả cũng cho lắm. Còn cụ thể đó là ai, thì cũng sẽ nêu tên ở đây, chút nữa các em học sinh đó chép đề bài mười nộp cho ."