Kiều Mỹ Hoa bận rộn  thôi, dọn dẹp sạch sẽ cả nhà, mặc dù   đồ đạc gì mấy, nhưng hôm nay sẽ   nhiều  đến đây, nhà cửa trông cũng   đẽ một chút.
“Vẫn  đề phòng lỡ như, hôm nay là ngày lành của con, cả đời chỉ  một ,    xảy  chuyện gì ngoài ý .”
Bà  cũng lo lắng con gái thứ  chịu nổi,  nên,  tiết lộ một câu nào.
Thế nhưng bà    hề  , con gái ngoan trong mắt bà ý   từ lâu .
Kiều Nhất Liên cảm động đến mức hai mắt đỏ hoe: “Mẹ, cảm ơn ,  thương con thật đấy.”
“Ngoan, mau  chuẩn  sẵn sàng .”
Hai  con đồng tâm hiệp lực dọn dẹp vệ sinh, sắp xếp đồ đạc, bọn họ đều là những   coi trọng thể diện.
Kiều Nhất Liên còn dán một chữ hỉ lớn màu đỏ tươi ở  cửa sổ,  khí ngập tràn sự vui mừng.
Liên Kiều  hết  chuyện, nhưng chẳng  cả,  khi cắt rau cho lợn xong, cô phát hiện  cây điền thất, bèn đào cả gốc điền thất vẫn  trưởng thành lên, chuẩn  mang về trồng ở trong sân nhà .
Trên thực tế, trồng dược liệu  thể kiếm   nhiều tiền, thế nhưng, những công việc yêu cầu kỹ thuật cao như ,  bình thường  thể  .
Được nhiên, cô khác với những  bình thường khác, cô là hậu duệ của một gia đình nhiều đời theo Đông y, từ nhỏ   mưa dầm thấm đất, trong nhà  một trang trại, chuyên dùng để trồng các loại dược liệu.
Hết cách , cùng với sự phát triển của thời đại,   ai cũng kiếm  tiền, nhưng lương tâm cũng  còn   nữa, thuốc Đông y   ăn bớt ăn xén, dược liệu Đông y thu thập    xử lý đúng cách, thường xuyên xảy  vấn đề.
Còn chẳng bằng tự  , ít nhất  thể theo dõi  bộ quá trình, an   cần lo lắng.
Cô đào quanh một lượt, bỗng  thấy một ổ trứng chim trĩ,  mười mấy quả liền, nhất thời cảm thấy  đỗi vui mừng.
“Em họ.” Là giọng  của Hứa Gia Thiện.
“Anh họ, Tiểu Gia thế nào ?”
Trong mắt Hứa Gia Thiện tràn đầy cảm kích: “Đã hạ sốt , vết sưng đỏ cũng  giảm bớt tương đối, em họ Nhị Liên,   em chính là em gái ruột của .”
Ơn cứu mạng khó  thể báo đáp,     sẽ chăm sóc thật  cho em họ.
“Giữ gìn vệ sinh sạch sẽ, mỗi ngày đều  rửa sạch vết thương.” Tay Liên Kiều ôm trứng gà lôi: “Anh  nhóm lửa , chúng   nướng trứng .”
“Được.” Hứa Gia Thiện vội vàng  nhóm lửa, cảm thấy cô may mắn thật đấy, tìm  nhiều trứng chim trĩ như .
Trứng chín , Liên Kiều ăn hai quả,  còn  đều đưa hết cho Hứa Gia Thiện, để   mang về cho Tiểu Gia ăn, lúc  Tiểu Gia cần nhất là bồi bổ cơ thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-10.html.]
Hứa Gia Thiện vốn  từ chối, nhưng   thấy những lời ,  đổi ý : “Sau   sẽ trả  gấp bội cho em.”
Liên Kiều bình tĩnh : “Nếu như  còn ở  thôn Thanh Thủy,  lẽ cả đời  cũng  trả nổi.”
Cha của Lâm Hương Hương là   đầu một thôn, lúc  quyền lợi của trưởng thôn là lớn nhất, đủ để chèn ép hai  em nhà họ Hứa.
Hứa Gia Thiện cả kinh, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng: “Anh sẽ tìm cơ hội dẫn Tiểu Gia rời .”
Liên Kiều thấy thế,  chút ngoài ý ,   thường , chó  sủa là chó cắn ,   họ  của cô cũng thú vị phết đấy.
“Em  trở về , hôm nay hẳn là sẽ  đồ ăn ngon.” Nói đến ăn, cô  ngừng nuốt nước miếng.
“Em và Triệu Hải Quân...” Hứa Gia Thiện lo lắng  cô, Liên Kiều thoải mái vung tay: “Chỉ là một tên đàn ông mà thôi.”
Trên đường Liên Kiều trở về nhà,   đều  cô bằng ánh mắt kỳ lạ, trông  vẻ như đồng cảm,   vẻ như thương hại, cũng   hả hê.
Mọi  đều vô tình hoặc cố ý  theo  lưng cô, Liên Kiều chỉ vờ như  , thoải mái mở cửa : “Mẹ ơi, con về .”
Trông sân chật kín , Triệu Hải Quân và  nhà của   đều  mặt, còn  cả hàng xóm xung quanh nữa.
Theo như phong tục ở trong thôn, lễ ăn hỏi  trải qua cả một quá trình, hai bên nam nữ trao đổi  canh, bên nam trao tặng bốn món lễ,  sự chứng kiến của   bạn bè, coi như là  xong xuôi.
Đương nhiên, cũng  thể thiếu  việc mời   ăn một bữa.
Mọi   thấy tiếng động thì đều  sang , tâm trạng nhất thời kích động như  lên dây cót.
Kiều Mỹ Hoa  kinh ngạc  sợ hãi: “Bé hai,  con  trở về ?”
Khóe miệng Kiều Nhất Liên nhếch lên,  ngay là cô sẽ  trở về mà, ghen tị  đúng ? Ngưỡng mộ  đúng ? Hận lắm hả?
“Em hai, dù em  gì, cũng đều là em gái ngoan của chị, chị sẽ  trách em .”
Triệu Hải Quân bước , chắn  mặt Kiều Nhất Liên, bày  tư thế của  bảo vệ.
“Nhị Liên, trong lòng  chỉ  Nhất Liên thôi, em đừng bám riết  buông nữa,   ?”
Liên Kiều  oan, cô   gì ? Tất cả   đều đề phòng cô.
“Được, tất nhiên là ,   thích  nữa ."
Triệu Hải Quân  tin,   : “Anh  em đang  dối, nhưng mà...”
Ha ha, đúng là đàn ông, lúc nào cũng tự cho là  ,  như phụ nữ  khắp thế giới đều yêu  .