Tiểu Bảo  Liên Kiều  ở ghế phụ , cất giọng sữa : "Mẹ, ông nội  đồng ý . Mẹ cũng hủy hẹn   chơi cùng bọn con ."
Liên Kiều chọc chọc  bàn tay nhỏ nhắn mập mạp của con gái: "Không ,    giữ lời hứa, nếu  hẹn  thì  thể tùy tiện hủy hẹn."
Lớp  đầu tiên  theo cô từ hồi thành lập xưởng lò  đến thủ đô, từ nửa tháng   bắt đầu hẹn  cùng ăn cơm.
Cô  đến xem tình hình hiện tại của họ.
Tiểu Bảo cất giọng nũng nịu: "Ông nội."
Liên Thủ Chính  thể chịu nổi giọng điệu  của cô bé: "Kiều Kiều, hiếm khi  nhà  thời gian rảnh cùng  ngoài chơi, con  thể..."
Liên Kiều cau mày: "Dạ?"
Cha cô dạy dỗ con cái  nghiêm khắc, nên ba đứa con trai đều là long phượng trong loài , thế nhưng ông  quá cưng chiều cháu trai cháu gái.
Liên Thủ Chính  khi cha  dạy dỗ con cái,  khác  nên chen miệng , nhưng ông  nhịn .
"Hay là, con đổi giờ hẹn ?"
Liên Kiều lắc đầu từ chối:"Cha, con đang dạy con đấy. Đứa bé càng thông minh, thì càng nên dạy dỗ nghiêm khắc."
Liên Thủ Chính cho cháu gái một ánh mắt lực bất tòng tâm, Tiểu Bảo  khanh khách, ông sợ , cả nhà đều sợ .
Mẹ chính là nữ vương trong nhà.
 mà Tiểu Bảo vẫn  chịu từ bỏ, cô bé vẫn nũng nịu: "Mẹ, thi thoảng mới  chơi một  mà. Cha ơi cha."
Trong nhà chỉ  mỗi Liên Kiều  thể kiểm soát chúng, về phần Thẩm Kinh Mặc,  chính là kẻ cuồng con gái.
"Vợ ơi, lời Tiểu Bảo khá  lý,  là..."
Liên Kiều hung hăng lườm , lòng cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cả nhà đều cản trở cô dạy con.
"Được thôi, nếu  đồng ý với con  , thì năm nay sẽ  thể  chơi cùng con thêm  nào nữa. Con tự chọn ."
Tiểu Bảo mở to đôi mắt to tròn, ngơ ngác   trai: nên chọn thế nào bây giờ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-354.html.]
Đại Bảo suy nghĩ một lát: "Những  khác bọn con  thể tự  mà, chỉ cần bảo ba   cùng là ."
Liên Kiều: "..." Đây   coi là  đánh bại cô ?
"Được thôi,  tối con sang ngủ với ba   nhé."
"Không ." Tiểu Bảo phản đối, mỗi tối  khi  ngủ,  đều ôm cô bé và  trai, kể chuyện cho hai  em , đây là  thời gian hạnh phúc nhất của hai  em.
Tuy   hung dữ, nhưng cô bé vẫn yêu  nhất.
"Thế..." Tròng mắt Đại Bảo xoay tròn,  bé nảy  ý tưởng mới :"Thế   bọn con  chơi cùng ông và các ,   sẽ rủ   cùng."
Liên Kiều kinh ngạc, trẻ con thời nay thông minh đến đáng sợ.
"Ha ha ha, Thẩm Kinh Mặc bật ,  hổ là con của ,  đủ  chiêu trò.
Liên Kiều giao hai đứa con tận tay giáo viên,  khi dặn dò vài câu thì chào tạm biệt.
Hai đứa bé  toe toét vẫy tay tạm biệt  lớn,  theo giáo viên  nhà trẻ,   chút  nỡ nào.
Trái  hai  đàn ông trưởng thành   thể thích nghi ngay ,  theo bóng lưng hai đứa bé với đôi mắt trông mong.
Liên Kiều dở  dở ,  ngược đời thế ?
---
Khả năng thích nghi của hai đứa bé  mạnh,  nhanh chóng thích ứng với trường mẫu giáo, hòa đồng với các bạn cùng lớp.
Hai đứa bé cùng  cùng về, bất kể   thì cũng dính  như hình với bóng, diện mạo  xinh , đáng yêu; trẻ con cũng  lòng yêu thích cái , thì thế đám trẻ trong lớp  thích kết bạn với hai đứa bé.
Lúc ăn cơm, Tiểu Bảo cầm thìa ăn từng miếng lớn, ăn hết một bát vẫn  no, cô bé chạy đến  mặt giáo viên, giơ cái bát  , cất giọng mềm mại: "Cô ơi, cho con thêm một bát  ạ, cô nhớ xúc đầy nhé."
Giọng   mềm mại  đáng yêu, khiến lòng  mềm nhũn.
Thấy đứa bé béo béo mềm mềm, giáo viên sững sờ: "Con  thể ăn hết ? Không  lãng phí  đấy."
"Cô ơi,  thể ạ." Tiểu Bảo vỗ vỗ bụng nhỏ, tỏ vẻ con còn ăn đượ