Tiểu Bảo chu môi: "Con đang ngoan ngoãn ăn cơm, ăn hai bát, nhưng   mắng con là lợn..."
Nói đến đây, cô bé do dự, lén đưa mắt   trai.
Đại Bảo thản nhiên bổ sung: "Sau đó bắt đầu lao  đánh . Con trai đánh con gái, đúng là    hổ."
Gương mặt nhỏ nhắn của Thiệu Khoa đỏ lên,   bé cảm thấy  đúng: "Hai đứa chúng mày hợp  đánh hội đồng con tao?"
Trong ba đứa bé, chỉ  con cô  là thảm nhất, trầy xước hết cả chân tay.
Tiểu Bảo chỉ  đầu tóc rối bù, về phần Đại Bảo, quần áo chỉnh tề, sáng  ngoài thế nào, thì bây giờ vẫn là thế đó.
Đại Bảo đúng lý hợp tình vặn : "Cô thử hỏi nhóc mập xem cháu  đánh   ?"
Mẹ Thiệu Khoa ngẩn : "Con trai, con đừng sợ, con     xem, chúng nó đánh con thế nào."
Liên Kiều khẽ liếc mắt về phía  bé: "Trẻ con  thành thật,  thể  dối  nhé."
Gương mặt Thiệu Khoa càng đỏ hơn,  bé chỉ Tiểu Bảo: "Là   đánh con."
Mẹ  bé  chút bực bội,  về phía Đại Bảo: "Thế nó thì ?"
Cậu bé thành thật đáp: "Cậu   một bên ."
Mẹ  bé: "..."
Con cô  thế mà  đánh  một cô bé? Yếu như gà!
Xấu hổ, quá  hổ .
Cuối cùng,  chuyện kết thúc bằng lời xin  đầy tủi  của  bé.
Thẩm Kinh Mặc xin nghỉ buổi chiều, đưa hai đứa bé về nhà.
Liên Kiều  ở hàng ghế  bế hai đứa con, kiên nhẫn giáo dục chúng.
"Tiểu Bảo, hai đứa là bạn học, về   ở chung hòa thuận,  chữa?"
Tiểu Bảo ngoan ngoãn đáp: "Vâng, con  lời lắm."
Lần nào cô bé cũng  , thế nhưng lúc nên đánh vẫn cứ xông lên đánh, tuyệt đối  lùi bước.
Liên Kiều vô cùng đau đầu, đứa bé  thuộc dạng  thể động thủ thì  động khẩu.
"Vì    lý với bạn?"
Tiểu Bảo đáp: "Cậu  ngu quá,   thông."
Giọng điệu , biểu cảm , vô cùng giống Liên Kiều.
Liên Kiều ngẩn , Thẩm Kinh Mặc  nhịn  bật : "Ha ha ha,   lắm,   ai dám bắt nạt con, con cứ đánh  đó."
Con gái  giỏi lắm,   lắm.
Liên Kiều trợn mắt lườm : "Nên dạy dỗ con cho , đừng hở tí là đánh . Con bé là con gái đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-356.html.]
Tuy cô bé  học chút Taekwondo, nhưng chiêu thức chỉ đủ  màu thôi, gặp    võ thật, cô bé sẽ  thảm.
Sức con gái trời sinh  yếu hơn con trai, lỡ một ngày nào đó cô bé đánh thua   thì ?
Nghĩ đến đây, cô  thể bình tĩnh nổi.
Tiểu Bảo phồng má lên án: "Mẹ,  trọng nam khinh nữ."
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang lên án của con gái , lòng Kiên Kiều càng mệt mỏi hơn.
Giáo dục con cái mệt quá, còn mệt hơn  thực nghiệm. Thiên thần nhỏ    ?
"Cha con cũng cưng chiều con hơn đấy thôi."
Dường như   để tâm đến Tiểu Bảo nhiều hơn, đứa bé   thì sẽ  kẹo ăn, thế nên  đôi khi họ sẽ vô tình phớt lờ Đại Bảo, cho nên, cô mới quan tâm Đại Bảo nhiều hơn, yêu thương  bé nhiều hơn.
Thẩm Kinh Mặc chẳng thèm che giấu sự bất công của : ", cha chiều con nhất, con là tiểu công chúa vô cùng thông minh."
Tiểu Bảo  dễ dỗ,     vui vẻ, cô bé đắc ý : "Đánh   con sẽ bỏ chạy ngay, con   ngốc."
Liên Kiều bóp gương mặt nhỏ nhắn của cô bé: "Rốt cuộc đứa bé  giống ai thế  ?"
"Còn  thể giống ai nữa? Giống em đó." Trong mắt Thẩm Kinh Mặc, vợ con là bảo bối, dù họ  gì cũng đều đúng cả.
Đại Bảo khẽ kéo quần áo của Liên Kiều, ngoan ngoãn : "Mẹ,  yên tâm, con sẽ bảo vệ Tiểu Bảo."
"Đại Bảo ngoan quá. Thế nhưng,  nhất là  nên gây sự, nếu thật sự  thể tránh khỏi, thì  dùng trí tuệ,  động não..." Trong mắt Liên Kiều tràn ngập sự yêu thương, cô xoa xoa đầu  bé. Đại Bảo thỏa mãn tựa   cô,   thơm quá.
Cậu bé cũng yêu  nhất.
Vẫn   xong, Thẩm Kinh Mặc  chen lời: "Nếu dùng trí mà  , thì trực tiếp dùng nắm đấm."
Liên Kiều hung dữ lườm : "Câm miệng."
Người một nhà vui vẻ bước  nhà cũ của nhà họ Liên, Liên Thủ Chính chạy tới bế hai đứa cháu,  trái sờ , lo lắng  thôi.
Đang yên đang lành,   đánh   gì  .
Cậu hai Liên giành bế cháu gái ngoại: "Tiểu Bảo  nhớ  ?"
"Có ạ. Nhớ lắm luôn ạ." Tiểu Bảo đáp  bằng giọng sữa mềm mại, khiến lòng  hai Liên mềm nhũn.
Mà  ba Liên  giành ôm cháu ngoại trai, càng  càng thích, thích đến độ  nỡ buông . Cậu bé quá giống em gái  , khiến   chỉ hận  thể mang  thứ   đời cho  bé.
Cậu cả Liên cũng   con, nhưng đứa bé vẫn còn quá nhỏ, cả ngày hết ăn  ngủ,  thú vị bằng hai búp bê năm tuổi .
Tình thương của cha trong   bùng nổ, lúc thì bế Đại Bảo, lúc  trêu Tiểu Bảo, vui đến quên trời quên đất.
Người nhà tranh  bế cháu, vô cùng náo nhiệt, tiếng  đùa  ngớt.
Tiếng hoan hô lướt qua sân, bay giữa  trung, lan truyền đến tận nơi xa.
Trong  khí tràn ngập hương hoa thoang thoảng, đây là hương vị của hạnh phúc.
HOÀN