Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 22
Cập nhật lúc: 2024-10-30 13:53:46
Lượt xem: 230
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bốn bọn họ hận thể bỏ , chỉ thể xuống gọi một bát mì Dương Xuân cho bản .
Mì Dương Xuân chẳng qua chỉ là một nồi lẩu với hành lá, bên còn một quả trứng rán xa xỉ, một giọt dầu mè, ngoài còn gì khác.
Trước đây, mì Dương Xuân cũng là một thứ xa xỉ, là một trong những mục tiêu ăn cơm của nhóm thanh niên trí thức, nhưng bây giờ đối mặt với một bàn đầy thịt thức ăn, lập tức lộ vẻ nhạt nhẽo, khác gì uống nước lã, còn lãng phí phiếu thực phẩm và tiền bạc của bọn họ!
Bánh bao nhỏ và Kha Mỹ Ngu ăn chăm chỉ, Tần Nguyên Cửu ăn chậm, nhưng quá chậm.
Kết quả chiến đấu của ba họ thật xuất sắc, ăn hết sạch sáu món ăn, một nồi canh và một nồi cơm, còn một miếng!
Người ngoài còn tưởng Tần Nguyên Cửu ăn nhiều, nhưng thực tế Kha Mỹ Ngu và cân sức ngang tài.
Anh liếc Kha Mỹ Ngu.
Cuối cùng cũng thỏa mãn về thể chất và tinh thần, Kha Mỹ Ngu cảm thấy chột , lập tức trừng mắt .
Tần Nguyên Cửu dậy, rút tiền phiếu thanh toán.
Người phục vụ trực tiếp mỉm đưa giá nội bộ.
Ra khỏi tiệm cơm quốc doanh, đám thanh niên trí thức bàn hợp tác xã tiếp thị cung ứng.
Bọn họ đều là con nhà thành phố, đến thị trấn để nhận đồ đạc, tiền phiếu gửi tới, nhịn mà tự thưởng cho một ít đồ dùng hàng ngày.
Tần Nguyên Cửu nhíu mày về phía Kha Mỹ Ngu.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Anh cái gì đấy?" Kha Mỹ Ngu lúc chút hổ, thấp giọng gầm gừ: "Anh đang hối hận? Anh cảm thấy ăn quá nhiều, nuôi nổi ?"
Tần Nguyên Cửu khẽ thở dài: "Hối hận cũng muộn, giấy chứng nhận cũng lấy , coi như nuôi một con lợn hồng nhỏ trong nhà, cố gắng việc kiếm tiền nuôi gia đình thôi."
Kha Mỹ Ngu thể tin chỉ mũi : "Anh bao giờ thấy một con lợn nhỏ màu hồng dễ thương và xinh như ?"
Bánh bao nhỏ liên tục xen khoe khoang: "Chị, một loại lợn Hà Lan bé tí màu hồng, chỉ nhà giàu mới nuôi thú cưng, đắt lắm đấy!"
"Được, , chị là con lợn nhỏ đó đúng ?" Kha Mỹ Ngu gật đầu: "Vậy em hãy hầu hạ cho !"
Tần Nguyên Cửu lên xe đạp, một nhỏ một lớn nhao nhao chỗ của .
Anh đầu đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị, xuống xe, khi một lớn một nhỏ cửa hàng, mới thấp giọng khụ một tiếng, lạnh nhạt : "Có thể mua một chút bánh ngọt kẹo mừng, mua cho cô một cái đồng hồ đeo tay, một đài radio, xe đạp thì , tivi cao cấp quá, đổi thành tiền sính lễ . Cô cần máy may ?"
Kha Mỹ Ngu ngạc nhiên sang , cẩn thận đánh giá.
Không những đày đều nghèo khó ?
Sao thể mặt đổi sắc lấy nhiều lễ hỏi như ?
Giữa sự kinh ngạc và khiếp sợ của đám thanh niên trí thức, Kha Mỹ Ngu ngây ngốc Tần Nguyên Cửu mua một chiếc đồng hồ màu hoa mận, một đài radio, một cặp phích nước nóng, một cặp chậu tráng men, một bộ ga trải giường và chăn gối, một xấp vải, hai bộ quần áo may sẵn, còn là bánh ngọt, kẹo mừng, kẹo sữa, sữa mạch nha, thịt…
Tay lái treo đầy đồ, Kha Mỹ Ngu đeo một chiếc đồng hồ màu hoa mận mới tinh xinh cổ tay, trong lòng còn ôm một túi đồ.
Đến gần cửa thôn, Tần Nguyên Cửu dừng xe , đưa một miếng thịt ba chỉ nặng mười cân cho cô: "Cô đưa Tiểu Hải về , cho nhà tình hình, ngày mai sẽ tìm tới cửa cầu hôn. Mặc dù chúng lấy giấy chứng nhận kết hôn, nhưng nông thôn tôn trọng phép tắc, nên dù đơn giản vẫn chút lễ nghi."
Kha Mỹ Ngu một tay đeo chiếc đồng hồ hoa mận, một tay nắm tay Lư Việt Hải, mặt mũi tràn đầy lo lắng, toang , cô theo hệ thống, một bước thành nhiệm vụ lấy giấy chứng nhận, nhưng bàn bạc với gia đình.
Cô thể tưởng tượng lát nữa sẽ đối mặt với tình huống gì!
"… thể về ?"
Kha Mỹ Ngu chút rụt rè hỏi.
Giờ phút , cô giống như bánh bao nhỏ ở trong cục cảnh sát sợ cha mắng, mà bánh bao nhỏ cũng bắt đầu nhại mấy lời khuyên nhủ thấm thía của cô: "Chị đừng sợ, em đây ."
"Gặp thì chị nhận , thái độ thành khẩn một chút, đó con lo lắng sợ hãi, lau miệng , thỉnh thoảng đỏ hoe mắt, đảm bảo cha chị dám đánh mắng chị ."
Kha Mỹ Ngu bật thành tiếng, gật gật đầu: "Nếu chị thực sự như , nhà chị sẽ đánh chị, nhưng bọn họ thể lôi kéo cả thôn đánh chú Tần của em."
Bánh bao nhỏ há to miệng, hết , cái đầu nhỏ thật sự hiểu nổi, cùng một câu, tại hiệu quả khác ?
Tần Nguyên Cửu nhíu mày, nhàn nhạt : "Cứ như cô kết hôn với nhỉ? Hóa cô chỉ miệng thôi ?"
Kha Mỹ Ngu vội vàng lắc đầu, ưỡn n.g.ự.c : "Làm thể? Đồng chí Tần như , mà bỏ lỡ là mất ngay. Không chỉ là về nhà thôi ? Ai mà chẳng về nhà, trốn tránh cũng c.h.ế.t thôi!"
Dứt lời, cô dẫn bánh bao nhỏ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-22.html.]
khi rời khỏi tầm của Tần Nguyên Cửu, vai Kha Mỹ Ngu lập tức sụp xuống, đây là sự kiện trọng đại của cuộc đời , nhất định sẽ gây nên sóng to gió lớn trong nhà…
Cô uể oải lết về, mới đến cửa nhà.
Bánh bao nhỏ nóng lòng mở cửa chạy lạch bạch trong.
Kha Mỹ Ngu bước sân, liền cảm nhận bầu khí căng thẳng ngưng trệ như sắp nổ chiến tranh, sợ đến mức rụt chân .
"Ha ha, Kha Mỹ Ngu, con còn đường về nhà ?" Lần đầu tiên Kha lạnh .
Tất cả chật kín trong sân, ngay cả ở phòng thứ hai cũng nỗi đau của khác đấy hóng chuyện.
mặt mày Kha Ân Thục vô cùng u ám, bởi vì trọng sinh mà đến nên cô rõ, trong tương lai Tần Nguyên Cửu sẽ là ông trùm kinh doanh hàng đầu trong nước, còn chuyên môn tổ chức hợp đồng, kinh doanh quân sự, ôm hết tiền và danh vọng lòng.
Dựa theo thời cổ đại mà , Tần Nguyên Cửu chính là giàu nhất cả nước, là một thương gia của hoàng gia!
Sau khi trọng sinh, cô từng nghĩ đến việc lôi kéo tình cảm với Tần Nguyên Cửu, cho dù cuối cùng Tần Nguyên Cửu phong sát, nhưng thể nhân lúc còn vinh quang, tùy tiện lợi dụng chiếm chút tài sản, như cũng đủ cho một bình thường sống cuộc sống giàu , suốt đời lo cơm ăn áo mặc.
Kha Ân Thục ghen tị vui sướng Kha Mỹ Ngu, cảm giác rơi từ trời xuống đất tuyệt ?
Hơn nữa, khi trọng sinh, Tần Nguyên Cửu và Kha Mỹ Ngu thể đạt độ cao ở kiếp .
Bà cụ cũng tức giận đến mức hừ hừ: "Con gái lớn lên cũng giúp gì!"
Kha Mỹ Ngu chột , bước tới định khoác tay bà cụ. "Bà nội…"
Bà cụ né tránh: "Không lấy giấy chứng nhận, trở thành nhà họ Tần , còn nhỏ bà nội cơ ?"
Kha Mỹ Ngu chơi ôm lấy cánh tay bà cụ: "Bà nội, đồng chí Tần trai văn hóa, cháu… cháu yêu từ cái đầu tiên, khi gặp thứ ba liền ở cạnh cả đời."
"Không hổ thẹn." Bác gái hai chẹp miệng : "May mà con bé tám nhà đính hôn , con bé chín thì mấy năm nữa mới tìm đối tượng, nếu cũng hủy hoại thanh danh mất."
Kha Mỹ Ngu sang: "Ai hổ thẹn? Cháu với đồng chí Tần nhận giấy chứng nhận, hưởng ứng lời kêu gọi kết hôn của đồng chí Mao, hợp tình hợp pháp, hổ thẹn?"
"Bác hổ thì ni cô ở nhà đẻ , gả cho bác hai cháu cái gì?"
"Mày." Bác hai Kha trừng mắt: "Mày cái con nhỏ , chuyện với lớn như thế?"
Bà cụ tuy tức giận, nhưng lúc cũng bảo bối như thế: "Mày còn dáng vẻ của trưởng bối thì tiểu bối tôn trọng?"
"Bà nội, cháu bà là hướng về cháu nhiều nhất." Kha Mỹ Ngu lập tức thuận cột leo lên: "Bà nội, , con đến tuổi kết hôn . Đồng chí Tần bao, nếu bây giờ đang ở thời kỳ thấp kém, thì chắc đến lượt con ."
"Con xinh , cũng , hơn nữa đồng chí Tần còn học thức, nhất định con của chúng con sẽ triển vọng, chờ khi nào nó đại học ăn cơm nhà nước, còn thể giúp đỡ năm bác của ?"
Câu thực sự động đến đáy lòng nhà họ Kha.
Không chỉ ở thôn Lạc Phượng mà nhà họ Kha còn nổi danh là địa chủ khắp mười dặm tám thôn.
Nếu như bọn họ dốc sức tìm cho Kha Mỹ Ngu một chồng ăn cơm nhà nước trong thành phố, cũng là thể.
Nhà họ Kha ngu ngốc, ví dụ như con thứ ba và thứ tư của nhà họ Kha đều thông minh, một là học sinh nghiệp cấp ba hiếm trong họ, một mặc dù bỏ qua thời điểm , nhưng cũng tự tìm một vợ .
đến thế hệ của Kha Mỹ Ngu, tai họa, loạn lạc… đều tụ tập với , bọn nhỏ thể đường đường chính chính học, nhiều nhất là học hết cấp hai về nhà việc, kết hôn.
Mặc dù con cháu bắt đầu học sách, nhưng với chất lượng dạy học ở thị trấn, triển vọng?
Ông nội Kha là duy nhất trong thôn xa nhà, học rộng nhiều, ngay cả những còn trong nhà cũng đặt nhiều kỳ vọng thế hệ con cháu.
Gen nhà bọn họ quá bình thường, chỉ thông minh, nhưng đồng chí Tần xuất từ thành phố lớn, còn nghiêm túc nghiệp trường chuyên cấp ba, lẽ thật sự là mấu chốt đổi vận mệnh nhà họ Kha cũ!
" Bảo Nhi ." Bà cụ kéo Kha Mỹ Ngu, cau mày : "Bình thường cháu thích ngoài, nên một sống trong chuồng bò sửa án xử sai, còn vài thanh niên trí thức bắt đầu trở thành phố."
"Hộ khẩu ở thành thị khó xử lý, bọn họ thể chăm sóc gia đình, hơn nữa thường bỏ tin tức. Chúng Bảo Nhi nhà chịu uất ức chút nào."
Những còn liên tục gật đầu thuyết phục: "Tiểu Ngư Nhi, thúc giục con, chúng từ từ tìm, nhất định sẽ tìm một đối tượng , đồng chí Tần chỉ là một quả cầu vàng tạm thời rơi xuống chỗ chúng mà thôi, sớm muộn gì cũng rời !"
"Ngu Bảo Nhi, chú họ của cháu gì nhiều về đồng chí Tần, ai mà là hạng gì, trong nhà ai, tính cách thế nào? Cho dù nhà sửa án đưa cháu về thành phố, chúng cũng yên lòng, chồng thành phố kén chọn con dâu lắm." Ông cụ phì phèo tẩu thuốc lào, thấm thía .
"Bé con, tần đồng chí dụ dỗ con ? Sao một tiếng giấu giếm nhà lấy chứng chỉ như thế?" Cha Kha siết chặt nắm đấm, cắn răng hỏi. Ai cướp con gái của ông, đều là kẻ thù!
Năm trai cũng nhao nhao phồng cơ bắp nhỏ đầy : "Em gái, để bọn từ hôn với em. Cậu chẳng cho em cái gì còn lừa gạt tình cảm của em, đúng là cái thằng gì!"
Kha Mỹ Ngu thể dóc với bọn họ, thế là trực tiếp nhấc mạnh miếng thịt trong tay lên, đồng thời khoe cổ tay xinh của : "Ông nội, bà nội, cha, , năm trai, đồng chí Tần bảo ngày mai sẽ đến cầu hôn, lễ nghi đầy đủ. Hơn nữa, hôm nay còn mua cho con một chiếc đồng hồ, một chiếc máy ghi âm và một chiếc máy may, tiền sính lễ cũng chuẩn chín trăm chín mươi chín đồng ."
"Bao nhiêu?" Bác gái hai hóng chuyện cất giọng sắc bén hỏi .