XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ ĐỘC ÁC TRONG TRUYỆN BỆNH KIỀU - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-10-30 07:51:55
Lượt xem: 1,320

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7AVO0fjEk3

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 9

 

Khúc Ý Thần khẽ “tch” một tiếng, vẻ bực dọc:

 

“Nhanh thế mò đến , thật là xui xẻo.”

 

ôm Ngưu Nãi, như thấy họ, định lặng lẽ vòng qua.

 

Chu Tư Dập chịu, sải bước chắn ngay mặt .

 

Mấy năm gặp, đổi nhiều giống như mặt trời sắp tàn, rực rỡ tàn úa, đến nguy hiểm và mong manh.

 

Cơn gió đầu hạ lướt qua, thấy hỏi, giọng khàn khàn mà vẫn dịu dàng:

 

“Tinh Tinh, em về… còn nữa ?”

 

dừng , ánh mắt bình thản :

 

“Không nữa.”

 

“Vì ai mà ở ?”

 

“...”

 

“Là vì ?”

 

“Không .”

 

Câu trả lời của như trong dự liệu của , nhưng ánh mắt mang sắc hoàng hôn vẫn dần tối , u buồn đến nặng nề.

 

Phía xa, Thẩm Thư Nhiên im lặng, ánh mắt sâu thẳm, ánh sáng lạnh lóe lên nơi đáy mắt.

 

mở cửa xe, đầu .

 

Ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt Khúc Ý Thần, Chu Tư Dập, Thẩm Thư Nhiên.

 

Họ , kẻ vui mừng, kẻ trầm mặc, nhưng điểm chung là ai chịu buông tay.

 

khẽ l.i.ế.m môi, bỗng nhiên trong lòng dấy lên một chút mong chờ kỳ quặc.

 

Không cả.

 

Mấy năm du học về, sẽ để cho họ … thế nào là phạm pháp.

 

Trong chiếc bình hoa trong phòng ngủ, đột nhiên xuất hiện một bó hồng đỏ rực.

 

cầm điện thoại, giọng trầm thấp của Khúc Ý Thần vang lên trong ống :

 

“Vợ ơi, em thích bó hồng tặng ?”

 

mặt đổi sắc, hỏi :

 

“Anh mở cửa nhà kiểu gì ?”

 

Đầu dây bên im lặng một lát, chuyển sang giọng điệu yếu ớt, đáng thương:

 

“Anh chỉ em về nhà sẽ vui khi thấy hoa thôi mà…”

 

À, thế là thể xông nhà khác mà xin phép ?

 

bật lạnh, cúp máy thẳng, đó bấm vài phím nhanh.

 

“Alo, 110 ?”

 

“Vâng, báo án, xâm nhập trái phép nhà riêng.”

 

 

Vài ngày , hộp thư điện tử của nhận một email kỳ lạ.

 

nhíu mày, mở nó .

 

Bên trong là một đoạn thơ, nếu thể gọi thế:

 

“Anh đến chợ hoa mua hoa tươi cho em, bảo bối của . Anh đến bãi phế liệu mua xích sắt, những sợi xích nặng nề cũng vì em, bảo bối của .”

 

 

thở dài.

 

Bài thơ đậm mùi tội phạm học hơn là lãng mạn.

 

Phía còn đính kèm một tấm hình là dây xích sắt thật.

 

thản nhiên tắt email, rút điện thoại nữa.

 

“Alo, 110 ? Có đe dọa tính mạng . sợ lắm.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-trong-truyen-benh-kieu/chuong-9.html.]

 

Việc hai tên biến thái cùng lúc bám theo lẽ cũng hiếm thấy đời.

 

Các chú cảnh sát xong chuyện của thì đều bằng ánh mắt cảm thông sâu sắc, còn vỗ vai an ủi:

 

“Đừng mất niềm tin thế giới , cô gái. Thế giới vẫn còn tươi .”

 

ngoan ngoãn gật đầu, đồng tình với quan điểm đó.

 

Sau vụ việc, Khúc Ý Thần và Thẩm Thư Nhiên đưa đến đồn cảnh sát giáo d.ụ.c một phen.

 

Ít lâu , quả thật còn họ quấy rối nữa.

 

Nghe đó họ thả , liền gửi cho mỗi một cuốn “Luật hình sự”.

 

Giữa sách, còn gài thêm một tờ giấy nhỏ, đó :

 

“Cùng pháp luật song hành, Trở thành công dân gương mẫu. Chúng đều sẽ một tương lai sáng lạn.”

 

Trời ngày một lạnh hơn, một mùa đông mới đến.

 

khỏi siêu thị thì vô tình va một đàn ông.

 

cúi đầu xin , ngẩng lên thì ánh mắt khựng .

 

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, dáng quen đến mức chỉ cần bóng lưng cũng là ai.

 

“Chu Tư Dập?”

 

Cơ thể cứng đờ, giọng trầm thấp vang lên từ lớp khẩu trang:

 

“Tinh Tinh… mà em vẫn nhận ?”

 

thật là vì dáng nổi bật quá, giữa đám đông chẳng khác nào hạc giữa bầy gà, nhưng sợ thế khiến hiểu lầm, nên chỉ nhạt giọng hỏi:

 

“Anh theo dõi em ?”

 

Ngón tay đặt sẵn điện thoại trong túi, phản xạ chuyên nghiệp bao gặp biến thái.

 

Chu Tư Dập vội lắc đầu:

 

“Anh cảm, đến tiệm t.h.u.ố.c mua thuốc, tiện đường ngang qua siêu thị.”

 

Ánh mắt dừng ở túi đồ đang xách, hàng mi dài khẽ run:

 

“Nặng ? Để cầm giúp.”

 

“Không cần, nhẹ mà.”

 

từ chối dứt khoát, lưng vài bước, bỗng giọng khẽ vang lên lưng:

 

“Tinh Tinh… ngày là sinh nhật .”

 

khựng , đầu, chỉ buông một câu lấy lệ:

 

“Chúc mừng sinh nhật.”

 

Phía im lặng vài giây, giọng nghẹn :

 

“Lúc , Thẩm Thư Nhiên từng nếu nhốt em thì em sẽ rời khỏi . từng nghĩ xem, em sẽ đau khổ thế nào.”

 

“Anh luôn nhớ em. Giờ em trở về, thể… tổn thương em nữa.”

 

“Cảm ơn em, vì lời chúc sinh nhật.”

 

đáp.

 

Từ khi trở về nước, Chu Tư Dập còn tìm đến nữa.

 

Hôm nay lẽ chỉ tự lời kết thúc, dù cả hai chúng đều , kết thúc sớm sẵn.

 

Cuộc sống về quỹ đạo.

 

Hoàng hôn trải dài mặt biển, sóng vỗ bờ đá, ngày qua ngày khác, thế giới vẫn tiếp tục vận hành, chẳng vì bất cứ ai mà dừng .

 

 

Còn Thuần Thuần cuối cùng cô trở về , .

 

Có lẽ cô đang sống , chỉ là ở một nơi thể thấy.

 

Thỉnh thoảng, vẫn mơ thấy mùa đông.

 

Mơ thấy cành thông phủ tuyết, ánh nắng phản chiếu thành những dải sáng bảy màu và chiếc ghế dài hàng ngân hạnh trong công viên.

 

luôn mơ thấy một cô gái, cô bước giữa làn tuyết trắng đầu mùa, nở nụ rạng rỡ với , nụ , trong trẻo như mùa xuân từng rời xa.

 

— Toàn văn

Loading...