Vị giám khảo nam cũng tán đồng: "Xem thầy Trần diễn xong, cứ như thể cuốn trong tác phẩm. Thậm chí tự chủ mà tự hỏi, nếu là nhân vật đó, sẽ chọn lựa thế nào đây? Thật sự khó để đưa quyết định."
Lữ Tiệp Hùng Trần Chính, nhận xét: "Anh từng diễn nhiều vai quân nhân và cảnh sát. Vì thế, ngay cả khi diễn cảnh tâm trạng suy sụp, vẫn vô thức giữ thẳng lưng, điều phù hợp với hình tượng một lính xuất ngũ. Tuy nhiên, cũng chính vì quá phù hợp, cảm thấy một vài điểm hảo trong tổng thể màn trình diễn ."
Trần Chính đáp: " xin chân thành cảm ơn những lời nhận xét quý báu từ ba vị giám khảo."
Người dẫn chương trình mời Trần Chính về chỗ nghỉ ngơi, tiếp tục: "Xin mời tuyển thủ hai của chúng , cô Dương Vũ, lên sân khấu."
Nữ giám khảo khẽ nhích gần Lữ Tiệp Hùng, tò mò hỏi: "Thầy Lữ, thầy màn trình diễn còn chỗ hảo là thế nào ạ?"
Lữ Tiệp Hùng đang định giải thích, nhưng khi thấy Dương Vũ bước lên sân khấu, liền : "Đợi kết thúc chúng sẽ thảo luận nhé."
Mèo Dịch Truyện
Nữ giám khảo gật đầu, trở vị trí của .
Kỹ thuật diễn của Dương Vũ , thậm chí tinh tế hơn hẳn Trần Chính. Cô cố tình nhấn mạnh giới tính của nhân vật, điểm khiến xem ấn tượng sâu sắc nhất là khi cô gọi điện thoại cho vị đồng nghiệp , giọng điệu bình thản đến lạ thường, nhưng nơi khóe mắt lăn dài một giọt lệ. Khoảnh khắc thấy con trai ở cửa, Dương Vũ bước lên phía một bước. khi ánh mắt chạm khẩu súng, vẻ mặt cô bỗng chốc trở nên đau khổ tột cùng, nhưng cũng vô cùng kiên quyết. Dương Vũ dường như hạ quyết tâm sắt đá, nhất định bắt hung thủ về chịu tội.
Trần Chính khán đài. Chứng kiến màn biểu diễn của Dương Vũ, thầm nghĩ thua cô . cách diễn của Dương Vũ là điểm yếu. Có thể , cô thành công nhờ giọt nước mắt đó, nhưng cũng thất bại vì chính giọt nước mắt .
Lần Lữ Tiệp Hùng nhận xét : " dành một tràng vỗ tay đặc biệt cho giọt nước mắt . thấy cảnh cô gọi điện thoại cho đồng nghiệp, tình cảm bộc lộ đúng chỗ, tròn vai, thể hiện rõ quyết tâm bắt hung thủ về chịu tội. tại lúc thấy con trai, cô còn tiến lên một bước? Sau đó hạ quyết tâm nữa? Nếu phần diễn thừa thãi đằng đó, sẵn lòng cho cô điểm tuyệt đối."
Không đợi nữ giám khảo lên tiếng, Dương Vũ nhanh chóng mở lời: "Thầy Lữ, cho rằng một khi là cha , khoảnh khắc thấy con , dù đó là tội phạm, trong mắt họ vẫn mãi là con ruột."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-my-nhan-gioi-giai-tri/chuong-108.html.]
Đến lượt giám khảo kế tiếp nhận xét, Lữ Tiệp Hùng cũng thêm lời nào. Nam giám khảo lên tiếng: "Phần biểu diễn của cô và thầy Trần đều những điểm ấn tượng riêng, khiến khó mà quyết định sẽ bỏ phiếu cho ai."
Vị giám khảo khéo léo né tránh sự bất đồng quan điểm giữa Dương Vũ và Lữ Tiệp Hùng.
Nữ giám khảo cũng tương tự, dành cho Dương Vũ vài lời khen ngợi, đó dẫn chương trình mời cô trở về hậu trường .
Trước khi ban giám khảo bắt đầu nhận xét, Ngu Ninh đến hậu trường để chuẩn . Lúc Dương Vũ xuống sân khấu, cô chạm mặt Ngu Ninh và buông lời: "Em diễn một cách máy móc là gì ? Chị mong lát nữa xem một phần trình diễn độc đáo từ em, chứ một phiên bản chép kém cỏi của phần trình diễn của chị."
Nói , Dương Vũ thèm đợi Ngu Ninh đáp mà lưng bước thẳng.
Người trợ lý của ê-kíp chương trình cũng gì hơn, chỉ khẽ động viên: "Cô Ngu cố lên."
Ngu Ninh khẽ gật đầu. Cô Dương Vũ những lời dụng ý gì, chẳng qua chỉ là chiêu trò tạo áp lực tâm lý cho cô. Với đoạn tình tiết kịch bản như , mới mẻ đến mấy, thì nội dung cũng chỉ những điểm nhấn quen thuộc . Cho dù cô cố thể hiện vẻ bình tĩnh khi gọi điện thoại diễn cảnh rơi lệ, bất kể là ứng biến tại chỗ kiên trì với kịch bản diễn xuất ban đầu, cũng khó lòng thoát khỏi cái bóng hoặc sự so sánh từ những lời khiêu khích của Dương Vũ.
Chỉ tiếc là Dương Vũ quá tự tin bản và quá coi thường đối thủ như cô.
Ngu Ninh bước quán nước, đồng nghiệp của cô đang trao đổi với chủ quán. Cô quan sát khắp lượt mới tiến đến bức tường đầy những tờ giấy tâm nguyện. Lúc thấy tờ giấy của nạn nhân trong một góc khuất, Ngu Ninh lập tức giật xuống, tựa như sắp gọi đồng nghiệp của . khi ánh mắt lướt qua cái tên Trương Dương, cô sững sờ...
"Đội trưởng, chị phát hiện điều gì ạ?"
Ngu Ninh vô thức siết chặt tờ giấy ghi chú trong tay, đút vội túi quần: "Không gì. Còn thì ?"
Trong lúc chuyện, Ngu Ninh còn lướt mắt khắp bức tường ghi chú tâm nguyện, tựa như đang xác nhận xem nạn nhân còn để ghi chú nào khác . Khi thấy đồng nghiệp đến gần, cô lập tức , bước thẳng ngoài: "Đi đến nơi tiếp theo thôi."