Ngay khi âm nhạc vang lên, sân khấu mới bừng sáng. Ánh đèn chiếu Ngu Ninh đang giữa sân khấu, cô vẫn giữ nguyên kiểu tóc, chỉ khoác lên bộ trang phục cổ trang đỏ rực, tay cầm bảo kiếm.
Khi các vũ công bắt đầu di chuyển, Ngu Ninh cũng cùng lúc rút kiếm khỏi vỏ, bắt đầu múa theo tiết tấu của âm nhạc. Nếu vũ công uyển chuyển, nhẹ nhàng như mây thì đường kiếm của Ngu Ninh dứt khoát, lạnh lùng đến độ ẩn chứa sát khí.
Sắp đến đoạn cao trào, một dải lụa màu trắng từ trung rơi xuống. Ngu Ninh trực tiếp quấn dải lụa quanh eo, một tay giữ chặt lấy nó. Các vũ công đan tay cổ tay của . Bất chợt, Ngu Ninh dùng sức giẫm lên tay của họ, mượn lực nhảy vút lên. Cô xoay giữa trung, đôi chân thoăn thoắt quấn lấy sợi dây, tay cầm kiếm lướt xuống như mũi tên. Âm nhạc đến đoạn cao trào, cô đột nhiên thả trượt xuống, ngay khoảnh khắc đôi tay sắp chạm sàn, cô đột ngột lật , thẳng.
Khoảnh khắc Ngu Ninh mặc một trang phục cổ trang màu đỏ, tay cầm bảo kiếm xuất hiện sân khấu, Tần Dật hít sâu một khí lạnh: "Anh, giống như đao khách mà vẽ."
Tần Yến vốn gỡ kính xuống, ngơ ngẩn về phía xa xăm, lập tức giật sửng sốt. Phải mất một lúc mới hiểu ý Tần Dật, bèn đeo kính lên, ánh mắt dán chặt sân khấu. Lúc màn hình lớn đúng lúc chiếu đến dáng vẻ lạnh lùng ngạo mạn xuất kiếm của Ngu Ninh, ngón tay động đậy, giống như âm thanh xung quanh đều tan biến, chỉ còn hình ảnh thiếu nữ với thanh kiếm trong tay.
Eo của Ngu Ninh mềm dẻo, động tác xoay chỉ thực hiện thuần thục, độ cong cũng tuyệt . Cổ tay cô xoay , thanh kiếm ánh đèn bỗng hóa thành đóa hoa bạc đang nở rộ, nguy hiểm say đắm lòng . Không từ lúc nào các vũ công vây thành một vòng tròn, vòng tay khoanh ngực. Dải lụa quấn cánh tay của cô, cô bỗng nhiên dậy, mũi chân đặt lên chỗ khoanh tay của bạn nhảy.
Mèo Dịch Truyện
Giống như trong đoạn video mà đạo diễn Mao đăng, cô bay lên một nữa, bám lấy dây lụa, mượn lực từ đôi tay vững chãi của các vũ công. Có điểm khác với trong video đó là sợ vô tình thương khác, tay đang cầm kiếm của cô liền đổi thành giơ thẳng về phía . Trên màn hình lớn hiện lên sắc mặt lạnh lùng của cô, như một kiếm khách chân chính, chỉ thanh kiếm là bầu bạn.
Thời gian eo hẹp, Ngu Ninh và các vũ công chỉ vỏn vẹn hai buổi tập. Khi Ngu Ninh chuẩn bước lên, một vũ công bỗng giật lùi vài bước. Dù ngay lập tức nhận cần trở về vị trí, nhưng quá muộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-my-nhan-gioi-giai-tri/chuong-297.html.]
Vị trí của mỗi vũ công đều tính toán tỉ mỉ. Việc thiếu hụt một sẽ tạo một trống lớn, khiến Ngu Ninh thể tiếp đất đúng tay vũ công kế tiếp.
Trên màn hình lớn, ống kính đang theo sát từng động tác của Ngu Ninh, và đương nhiên, một vài khán giả nhận sự cố mà thốt lên kinh hãi.
Ánh mắt Ngu Ninh khẽ híp . Khi đối mặt với nguy hiểm, sẽ hoảng loạn, nhưng cũng những trở nên điềm tĩnh lạ thường – Ngu Ninh chính là một như . Ban đầu, cô chỉ mượn lực nhẹ nhàng, nên khi giẫm lên tay vũ công, cô dùng quá nhiều sức, đủ để mỗi đều thể giữ vững thăng bằng. Thế nhưng giờ đây, Ngu Ninh bất ngờ dùng thêm chút lực, đẩy vũ công đó lùi phía vài bước. Ngay giây tiếp theo, chân của Ngu Ninh đạp lên chân trái của chính , tay cầm kiếm vung , mũi kiếm chĩa thẳng xuống đất, uốn cong cả kiếm. Lấy đó điểm tựa, cô bật nhảy vút qua vũ công lùi bước, đầu mũi chân nhẹ nhàng đặt lên cánh tay đang khoanh của kế tiếp.
Toàn bộ gian như đông cứng, chỉ còn tiếng nhạc du dương khe khẽ chảy.
Không chỉ khán giả, ngay cả các khách mời cũng ngỡ ngàng. Vào khoảnh khắc Ngu Ninh tiếp đất an , cả hội trường như bùng nổ trong tiếng hò hét cuồng nhiệt.
Tần Dật kìm , túm chặt lấy cánh tay Tần Yến: "Suýt nữa thì em nghẹt thở! Lo lắng c.h.ế.t !"
Lúc , Tần Yến mới giật nhận cũng nín thở. Anh khẽ nhíu mày, rụt tay , ánh mắt vẫn rời khỏi sân khấu.
Tiếng nhạc dần trở nên êm ái hơn, vũ điệu kiếm của Ngu Ninh cũng còn sắc bén như . Dáng múa mềm mại, uyển chuyển hơn nhiều, song vẫn ẩn chứa một nội lực đáng kinh ngạc. Giống như mặt biển tĩnh lặng cơn bão, ai dám đánh giá thấp sức mạnh tiềm ẩn bên trong.
Khi kết thúc, tất cả vũ công ngả lưng sàn diễn, chỉ Ngu Ninh trong bộ trang phục đỏ rực, tay vẫn giữ kiếm, thẳng tắp. Dáng vẻ cô lúc tĩnh lặng, nhưng toát lên vẻ cô độc đến lạ thường. Cô cúi xuống nhặt vỏ kiếm sàn, thong thả tra kiếm . khoảnh khắc tiếng nhạc ngừng hẳn, thanh bảo kiếm cũng vặn gọn trong vỏ.