Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 334
Cập nhật lúc: 2025-07-20 08:05:04
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày mùng tám tháng Giêng, Tuệ Tuệ trở về học viện quốc gia.
Ngày mười lăm là sinh nhật của nàng.
Sinh nhật năm nay, các quốc gia gửi tặng quà mừng. Đặc biệt, bá tánh ở huyện Tú Sơn gửi tặng một tấm thêu "Vạn Phúc".
Mỗi bá tánh đều dùng m.á.u của để thêu chữ "Phúc" bằng chỉ máu.
Sự đầy đặn của chữ "Phúc" khiến Tuệ Tuệ vô cùng trân trọng.
Nàng nhận vô quà tặng, những bảo vật kỳ lạ của Thần giới chất đầy phòng nhưng món quà là chạm đến trái tim của của nàng.
Đây là món quà thực sự mang theo tình cảm và lời chúc phúc, Tuệ Tuệ cẩn thận nhận lấy nó.
Đây cũng là năm cuối cùng nàng ở Quốc học viện.
Tất cả các nữ tử thể ở học viện cho đến tuổi mười, đó sẽ trở về nhà học các quy tắc và kỹ năng nữ công, thậm chí học quản gia.
Từ năm mười tuổi, nữ tử chỉ còn năm năm ở nhà khi đến tuổi mười lăm, khi họ bắt đầu chính thức trưởng thành.
Tuệ Tuệ dần dần lộ dáng vẻ thật của , gương mặt nhỏ nhắn ngày càng thanh tú, với vẻ đáng yêu và ngây thơ.
Phó Vô Lân lớn hơn nàng hai tuổi, đây thường gọi nàng là "lão đại" nhưng trong vài năm qua, bắt đầu tránh mặt nàng.
Mỗi khi gặp nàng, đều đỏ mặt. Những tuỳ tùng nhỏ dường như đột nhiên ý thức về điều gì đó.
"Bọn họ cảm thấy cao lớn hơn và còn phục nữa ? Họ thế vị trí đại ca của ?" Tuệ Tuệ hỏi Lý Hoan Nhan khi trở về nhà giờ học.
Lý Hoan Nhan hiện mười ba tuổi, sắp đến tuổi cập kê và hiện tại trưởng công chúa đang tìm phù hợp.
Lý Hoan Nhan liếc nàng một cái: " , đúng , bọn họ đang âm thầm thế vị trí đó. Mỗi thấy ngươi, đều đỏ mặt."
"Có vì tức giận mà đỏ mặt ?" Tuệ Tuệ nàng nghiêm túc, ánh mắt chút tạp niệm.
Lý Hoan Nhan liếc nàng: " , tức giận đó. Họ thế vị trí của ngươi."
Khó trách ngươi bọn họ thấy ngươi, cái mũi cái mũi, đôi mắt đôi mắt.
Chuyện hiểu, Tuệ Tuệ cũng nghĩ thêm, chỉ điều, trong năm nay tình hình dường như trở nên yên .
Ma giới từ khi nào tìm thấy những khe hở nhân gian, thường xuyên gây hại ở đây.
Phó Cửu Tiêu suốt năm nay thường xuyên chiến trường.
Cũng từ khi nào, thời tiết bắt đầu trở nên bất thường.
Mùa thu, thậm chí một trận mưa axit.
Mưa axit tính ăn mòn, rơi xuống ruộng, hạt lương thực thu hoạch .
May mắn , Đại Việt trong những năm qua đủ lương thực, nhiều kho dự trữ, Phó Cửu Tiêu lập tức mở kho lương.
Giờ đây Tuệ Tuệ nắm giữ tài phú của thiên hạ, thấy tình hình khó khăn, lệnh mở rộng các kho lương ở các địa phương.
Giúp Đại Việt vượt qua thảm họa, cho Đại Việt miễn cưỡng trải qua một năm khó khăn.
Sinh nhật mười tuổi của Tuệ Tuệ lặng lẽ trôi qua trong lúc đang giúp đỡ cứu tế.
Cũng từ bao giờ, từ lúc nghiệp Quốc học viện trở về giờ nàng trở thành một đại cô nương.
Thời tiết trở nên càng thêm kỳ quái.
Rõ ràng là mùa hạ, tất cả ăn mặc mát lạnh mùa hạ xiêm y.
một đêm , mặt đất đột nhiên phủ kín tuyết trắng.
Cực hạn mùa hè nóng bức biến thành cực hạn rét lạnh, tất cả đều ngốc. Cho đến khi vai rơi đầy xương bông tuyết, cho bọn họ nháy mắt hồn.
Ngẫu nhiên còn thể thấy từ xa xôi phía chân trời, truyền đến tiếng gầm gừ khủng bố đủ để xuyên thấu những tầng mây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-334.html.]
"Chẳng lẽ sắp đến ngày diệt thế? Mùa xuân, hè, thu, đông, bốn mùa đổi, mùa hè bỗng biến thành mùa đông?" Mọi đều cảm thấy hoang mang, lo lắng.
Phó Cửu Tiêu đang chinh chiến ở nơi xa, Tuệ Tuệ thường xuyên quản lý triều đình.
Nàng cố gắng liên hệ với Thần giới, nhưng Thần giới phản hồi. Ngay cả trong tam giới cũng ẩn chứa một luồng khí tức kỳ lạ.
Luồng khí dường như...
Không thuộc về tam giới.
Có một cảm giác đúng, như thể một cơn bão đang âm thầm lan rộng, bao trùm tất cả. Tuệ Tuệ cảm nhận điều gì đó nghiêm trọng sắp xảy .
"Thần giới xảy chuyện ." Khi Ngôn Lãng xuất hiện, Tuệ Tuệ đang đặt cây dù nhỏ lên đầu cửu chuyển kim liên.
Trong hai năm qua, Ngôn Lãng nhận nhiều hương khói, nên thể hóa thành hình . Trong thời gian , thường xuyên ở bên Tô Tô, khác gì một đôi vợ chồng bình thường.
"Cổng Nam Thiên vì lý do gì mà đóng , các thần linh ở bốn phía đều mất tích." Sắc mặt Ngôn Lãng cực kỳ khó coi.
"Thần núi, thần sông, và các thần linh thường xuất hiện trong miếu thổ địa đều còn tồn tại."
"Trong ba ngày gần đây, Hắc Bạch Vô Thường cũng xuất hiện ở nhân gian để bắt hồn."
"Điều dẫn đến việc âm hồn vẫn lưu nhân gian, trong những ngày qua luôn dẫn dắt âm hồn." Chỉ là thuộc quyền quản lý của Âm ty, việc dẫn dắt hồn phách trở nên chậm chạp và mất sức.
"Cổng địa phủ ở thiên chi nhai cũng đóng . Không thể liên lạc với địa phủ."
"Có lẽ xảy chuyện lớn." Sắc mặt Ngôn Lãng nghiêm trọng, dường như trong thiên địa chỉ còn một là thần linh.
Tuệ Tuệ lên bầu trời, thỉnh thoảng bóng dáng quái vật khổng lồ xuất hiện bầu trời xanh. Lướt nhanh qua bầu trời.
Năm nay, hiện tượng xảy nhiều .
"Các thần linh mất liên lạc, đây là chuyện từng xảy ."
Hơn nữa, Ngôn Lãng một dự cảm.
Hắn luôn cảm thấy, ngoài bầu trời rộng lớn, dường như một thứ kinh khủng đang quan sát ba cõi. Điều khiến luôn căng thẳng, dám lơ là chút nào.
"Đưa cho Cung Thần." Tuệ Tuệ đưa tay .
Ngôn Lãng khựng một chút, đưa Cung Thần cho nàng.
Tuệ Tuệ gỡ bỏ mảnh vải trắng nhuộm m.á.u , một tia sáng mờ lóe lên, Tuệ Tuệ mở phong ấn của Cung Thần.
Cung màu đen trang trí bằng những họa tiết cổ xưa dày đặc, từng đường ánh sáng chảy qua các họa tiết một cách từ từ, giống như một cuộn tranh bí ẩn.
"Phong ấn của Cung Thần giải trừ . Thần giới ai, tạm thời để ca ca thế ."
Ngôn Lãng cầm Cung Thần thịnh thời kỳ, gật đầu một cách nghiêm túc.
Khi Tuệ Tuệ rời , Bình An từ từ bước khỏi hoa sen vàng.
Nàng lặng lẽ theo bóng dáng của Tuệ Tuệ rời , dường như khắc ghi hình ảnh của nàng trái tim từng chút một.
Không bao giờ quên.
"Ngươi bây giờ..." Bình An thì thầm, trong mắt là nỗi ưu tư thể tan biến.
"Năm nay thu hoạch . Aiz..."
"Tuyết đọng ngã nhiều ngôi nhà, dù ngân khố đầy, nếu tiếp tục như thế , mãi là cách."
"Bá tánh thể chịu đựng ?"
"Nghe Mạc Bắc và Bắc Địch xảy chiến tranh, Bắc Địch chịu tổn thất nghiêm trọng, cướp đoạt lương thực của Mạc Bắc. Hai bên đánh ngừng."
Lại một năm mới gần kề, năm nay chút khí năm mới nào cả.
"Thịnh Nguyên gửi báo gấp, bão tuyết đột ngột xảy , dẫn đến thiên tai nghiêm trọng ở các nơi, họ mượn lương thực từ Đại Việt để qua mùa đông năm nay." Vương công công bản tấu, mặt đầy vẻ khổ sở.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thịnh Nguyên và Đại Việt là hai quốc gia hữu hảo, nhưng mấy năm gần đây, cuộc sống của Đại Việt cũng khó khăn.