Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 337

Cập nhật lúc: 2025-07-20 08:05:12
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuệ Tuệ cảm thấy trái tim đập mạnh, cảm giác như thứ gì đó sắp trỗi dậy.

Trong đầu nàng như cây kim châm , đau đớn đến mức tay nàng đang vịn tấm bia đá cũng run rẩy.

"Á!" Tuệ Tuệ siết chặt nắm tay, ký ức của nàng trở nên rối ren, như thể nàng quên mất điều gì đó.

Trước mắt nàng, những hình ảnh nhanh chóng hiện lên, bầu trời đen kịt, thế giới hoang vắng.

Không thấy mặt trời, thấy mặt trăng, thấy bất kỳ thứ gì từ ba cõi Thần- Người- Ma.

Khi ngẩng đầu lên, bầu trời đêm và mặt trăng, chỉ quả cầu khổng lồ phát ánh sáng yếu ớt. Chúng trông vẻ gần, nhưng thực xa và trong mênh m.ô.n.g đó, ẩn chứa vô thú, mỗi con thể che khuất cả mây và mặt trời, vô cùng to lớn.

Nàng cảm thấy như ... là một con cá, bên cạnh nàng còn một con cá đen.

Hai con cá, một đen một trắng, tạo thành hình dạng của bát quái đồ.

Nổi lơ lửng trong gian.

Không ai hai con cá bát quái tồn tại bao lâu, chỉ đang ngừng biến đổi theo thời gian, thể mơ hồ thấy hai con cá ngày càng sống động.

Như thể là sinh vật sống .

Đột nhiên, nàng cảm thấy đang chạm .

"Tỉnh ..." Một giọng gọi nàng dậy, Tuệ Tuệ mở mắt , nhưng chỉ thấy tối đen gì cả.

Nàng là, linh trí đầu tiên của thế giới nhỏ bé .

Vì sự tỉnh dậy của nàng, ân huệ từ hư giáng xuống, khiến linh khí trong thế giới nhỏ bé trở nên cực kỳ đậm đặc.

Sau đó, nàng thấy biến hóa thành một thần linh đầu tiên.

Đôi chân trắng trẻo, trần trụi bước từng tấc đất.

Nàng thể tả, mỗi nụ và cái nhíu mày đều mang vẻ động lòng .

Nàng luôn di chuyển trong thế giới nhỏ bé, cho đến khi nàng cảm thấy quá cô đơn.

Con cá đen đáp ứng tâm tư của nàng, vì thế mà sinh trí tuệ.

Đôi mắt của Tuệ Tuệ rung lên, nàng thấy Phó Cửu Tiêu.

Hắn bầu bạn ở bên nàng, bàn chân đo đạc thổ địa, đến mỗi góc bất kỳ của tam giới.

nàng bao giờ đầu , cũng bao giờ nhận ánh mắt của nam tử luôn dõi theo nàng ở phía .

Đột nhiên Tuệ Tuệ cảm thấy đau nhói trái tim.

Hình ảnh mắt đột ngột biến mất, Tuệ Tuệ gục bia đá, trán ướt đẫm mồ hôi.

"Đau quá..." Tuệ Tuệ gần như vững .

Bia đá bắt đầu từ giữa, xuất hiện những vết nứt chằng chịt khắp nơi, ngay mặt nàng, từng chút một biến thành tro bụi.

Tuệ Tuệ đưa tay ngăn cản, nhưng chỉ thấy những mảnh linh khí ngừng chảy qua đầu ngón tay.

"Cửu Tiêu ca ca..." Tuệ Tuệ càng thì thào cái tên , trái tim nàng càng đau đớn dữ dội.

"Ngốc nhi, hãy rút lui ." Đột nhiên, một tiếng thở dài vang lên bên tai.

Tuệ Tuệ mở mắt với đôi mắt ngấn lệ: "Thiên Đạo cha..."

"Có là vì hư xảy vấn đề ?"

"Còn Thần giới thì ?" Tuệ Tuệ khẽ hỏi.

"Hãy rút lui ."

"Đừng nữa." Giọng đầy sự trải đời, Tuệ Tuệ hỏi thêm gì đó, nhưng mắt bỗng tối sầm, nàng ngất lịm .

Khi Tuệ Tuệ mở mắt , Lâm thị cửa sổ với đôi mắt đỏ ngầu.

"Cuối cùng cũng tỉnh . Rốt cuộc là chuyện gì ? Nếu bá tánh trong kinh thành nhận ngươi, lẽ ngươi c.h.ế.t cóng trong tuyết ." Lâm thị nắm lấy tay của Tuệ Tuệ, đau lòng.

Khi Tuệ Tuệ phát hiện, nàng yên trong tuyết, động đậy. Nếu phát hiện kịp thời, lẽ nàng c.h.ế.t cóng trong cái lạnh tê tái .

Tuệ Tuệ chỉ cảm thấy đầu đau dữ dội, trái tim cũng nặng nề, họng thì cũng khô ráp khó chịu.

Lâm thị vội vàng cho nàng uống một ngụm nước.

"Ngươi suốt nửa tháng, nương suýt nữa thì lo lắng đến chết." Thời gian trời trôi qua nhanh, Tuệ Tuệ quên chú ý.

"Khi ngươi trở về, tuyết giảm nhiều."

Sắc mặt Lâm thị u ám, nàng nghĩ rằng tất cả những điều đều vì Tuệ Tuệ mà đổi.

Sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng nặng, nàng sợ tất cả gánh nặng sẽ đổ lên vai của Tuệ Tuệ.

Nàng chỉ mong Tuệ Tuệ là một hài tử bình thường, sống cuộc đời an bình và vui vẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-337.html.]

Khi buồn, đại ca và nhị ca giúp nàng giải quyết.

Khi hết tiền, tam ca kiếm tiền cho nàng.

Cả gia đình sống hòa thuận, vui vẻ bao.

"Cửu Tiêu ca ca trở về ?" Tuệ Tuệ mím môi, hỏi khẽ.

Ngôn Xuyên vội vã từ trong triều về: "Chưa. Bắc Địch thôn tính Mạc Bắc, hiện đang tấn công dữ dội biên giới Đại Việt. E rằng bệ hạ thể rời ."

Nàng Xuyên rằng lương thực đang trở nên khan hiếm, tất cả lương thực dự trữ trong triều đều chuyển đến tiền tuyền.

Tối qua, văn võ bá quan ở trong cung, đều vì vấn đề mà lo lắng ngừng.

Trong mắt Tuệ Tuệ hiện lên chút thất vọng.

"Băng tuyết bắt đầu tan ?" Tuệ Tuệ hỏi.

Lâm thị lau lau mặt nhỏ trắng trẻo của nàng, hài nhỏ xíu từ lúc nào lớn lên.

Đã trở thành thiếu nữ tuổi dậy thì.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Chưa . Hiện tại vẫn đang mùa đông, chỉ là tuyết ngừng rơi, đợi đến năm mới bốn mùa trở bình thường ."

Xuân, Hạ, Thu, Đông, chỉ còn một mùa đông, thật sự khiến tuyệt vọng.

Đại Việt vốn quản lý nghiêm ngặt, mà giờ trật tự dần dần phá vỡ, huống chi là bên ngoài?

Ngón tay Tuệ Tuệ cử động một chút, nàng dã cảm nhận sự hiện diện của thần linh một nữa.

Trái tim nàng nhẹ nhõm.

Có lẽ năm mới, bốn mùa sẽ trở bình thường.

Tuệ Tuệ giường bốn năm ngày, mới dần dần hồi phục sức khỏe.

Nàng liên lạc với Thần giới, nhưng vẫn phản hồi nào.

May mắn , bây giờ tuyết ngừng rơi, thời tiết dần ấm lên, lẽ bốn mùa sẽ trở bình thường.

Tuy nhiên, cuộc sống của bá tánh càng khó khăn hơn.

"Trước đây một ngày thể chia hai củ khoai lang nhỏ và một bát cháo trắng. Bây giờ, ngay cả cháo trắng cũng còn, khoai lang chỉ còn một chút."

"Chúng sống thế nào đây?"

"Đừng nữa, lão bà tử, chiến sự ở tiền tuyền đang căng thẳng, nếu Bắc Địch tiến thành, e rằng chúng càng lối thoát."

Khắp nơi đều những thất thần lên trời, đường phố xác c.h.ế.t vì lạnh , ai thèm thêm một .

Mọi đều mất ý chí sống sót.

Thiên tai nhân họa, bình thường sống đây?Ngay cả những tự vẫn cũng ngày càng nhiều hơn.

Cả toà thành chìm trong nỗi buồn và tuyệt vọng.

Ngôn Xuyên với tư cách là quan viên triều đình, cũng ba ngày về nhà.

Hiện tại, với bộ râu rậm rạp từ trong cung bước , cổ họng khàn khàn, chìa tay : "Tuệ Tuệ, mở kho lương."

Ánh mắt của Tuệ Tuệ trở nên u ám, tháo chìa khóa đưa cho đại ca.

Nàng rõ hơn ai hết lượng lương thực trong quốc khố.

Thậm chí...

Nàng đủ gạo để cứu trợ cho ngày mai.

Quả nhiên, khi kho lương mở , Chu đại nhân loạng choạng bước kho lương. Hai tay hốt lên lương thực, nước mắt dàn dụa.

"Phải đây, mới . Dừng một ngày, bao nhiêu chết, bao nhiêu c.h.ế.t đây!!"

Tất cả đều im lặng.

Làm thể sống sót đến mùa xuân để gieo trồng, sống đến mùa thu để thu hoạch?

Nỗi bi thương lan tỏa trong lòng .

Ngày hôm , tất cả khoai lang đều hết, đó là một bát nước gạo trong veo.

Tiếng kêu tuyệt vọng của bá tánh, thậm chí cởi bỏ áo bông dày, giữa trời đông giá rét. Họ thà c.h.ế.t trong mùa đông cũng để cho con cái một bát nước canh nóng.

Người già tự giác ăn uống nữa.

Lộc cộc lộc cộc...

Đột nhiên, từ bên ngoài kinh thành truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc.

"Chẳng lẽ... Đại Việt tấn công?" Mọi hoảng sợ đến run rẩy , tất cả dậy về phía cổng thành.

Loading...