Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 339
Cập nhật lúc: 2025-07-20 08:05:17
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Chỉ mới Tú Sơn giàu , hôm nay mới thực sự tận mắt thấy..."
"Ta còn tưởng đó chỉ là lời dối!"
"Tú Sơn nghèo bao nhiêu năm ? Cả ngàn năm ? Khi nhắc đến Vọng Sơn Phủ, nhắc đến Tú Sơn, đó chính là những vùng đất nghèo khó nổi tiếng khắp cả nước. , nơi đó nổi tiếng vì buôn bán con cái, ?"
"Nghe nơi đó, vị trí địa lý , hoặc là quân địch tấn công, hoặc là thiên tai. Thiên tai nhân họa bao giờ dứt. Một thời gian ngoài để chạy nạn."
"Cư dân bản địa chẳng còn bao nhiêu."
"Mới mấy năm thôi ? Nghe tiểu quận chúa lên nắm quyền còn đặc biệt miễn thuế ba năm, là cũng chỉ nộp năm năm thôi ?"
"Năm năm mà nộp nhiều thuế như ?"
"Khoảng một trăm ba mươi sáu xe lương thực!!"
"Còn ba mươi sáu vạn cân lương thực, ba mươi sáu vạn!!"
"Còn hơn ba mươi con lợn nữa."
Đám văn võ bá quan sốc, chỉ ngây tiểu quận chúa.
"Đây thật sự là thuế của bộ huyện Tú Sơn? Chỉ là thuế của Tú Sơn năm năm thôi ?" Các quan viên trợn mắt, râu cũng dựng lên.
Tiểu cữu cữu Lâm Thanh trừng mắt: "Làm thể !!"
Mọi nhẹ nhàng thở phào, lẽ Vọng Sơn Phủ giúp đỡ một chút, quyên góp một ít lương thực.
kịp thở dài xong, tiểu cữu cữu tức giận : "Đây là xúc phạm đối với Xiu Tú của chúng !"
"Trong bao năm qua, Tú Sơn trải qua khó khăn vì dựa lưng dãy núi dứt và gần biên giới."
"Từ khi trở thành đất phong của tiểu quận chúa, nàng đánh bại bọn rợ Bắc Địch khiến chúng thua một cách thảm hại, thúc đẩy nền kinh tế, Tú Sơn của chúng còn như đây nữa."
"Các con đường lớn đều dẫn đến cửa nhà, các dãy núi đều khai hoang."
"Hiện tại Tú Sơn còn tìm một mảnh đất hoang nào, tất cả trồng trọt."
"Hơn nữa, các hộ gia đình đều nuôi gà, vịt, bò, dê. Đất hoang mất bao nhiêu năm trở nên màu mỡ."
"Năm ngoái, thu thuế lương thực thu mười hai vạn cân. À, đây chỉ là một phần, vì kho lương đủ chỗ chứa, nên phần trả bằng lương thực. Còn một phần nữa là trả bằng bạc."
"Năm năm mới thu mười mấy vạn, ngươi đây là đổ bừa cho chúng !" Tiểu cữu cữu khinh thường lườm nguýt.
Mọi đều sững sờ lời .
Huyện thành, các chỉ là một huyện thành nhỏ thôi mà!!
À, huyện thành nhỏ, dù gì thì biên giới cũng là vùng núi non nhiều, chỉ là nghèo thôi.
Chỉ cần nghĩ đến việc họ khai hoang bộ các dãy núi, khiến cảm thấy rùng .
"Ngươi sợ nạn dân đến cướp bóc ?" Một quan chức tò mò hỏi.
Tiểu cữu cữu mỉm: "Bắc Địch gần như , họ vũ khí tinh nhuệ, binh sĩ trải qua nhiều cuộc chiến, ngươi thấy họ hơn ?"
"Những kẻ xâm phạm đều trở thành phân bón cho đất hoang của chúng ."
"Này, các nguy thấy đấy, chiến mã của chúng , vũ khí của chúng đều cướp từ tay Bắc Địch. Nạn dân ?" Tiểu cữu cữu khinh bỉ.
Các quan chức mới nhận rằng nhóm hộ tống lương thực đều mặc giáp sắt và cưỡi chiến mã.
Những chiến mã chăm sóc bóng loáng, trông mạnh mẽ.
"Hơn nữa, trong huyện thành của chúng , từ những già 80 tuổi đến trẻ nhỏ 3 tuổi, đều cùng chiến trường và thấy máu." Tiểu cữu mẫu mỉm, vẻ mặt hòa nhã.
Mọi đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Tú Sơn, bá tánh ở đây dữ dằn như ?
"Khi tiểu quận chúa ba tuổi thể tường thành cho nên các chiến sĩ của chúng ở Tú Sơn thể thấp hơn độ tuổi đó." Tiểu cữu cữu vẫy tay, coi đây là chuyện gì lớn.
Hắn rằng mỗi ngày ở các thôn đều tổ chức huấn luyện cho , từ già đến trẻ trong một canh giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-339.html.]
"Hôm nay tiên mang đến mười ba vạn cân để ứng cứu."
"Vì đường xa, để một phần quân để giữ thành. Nếu các ngươi thời gian, mang theo giấy nợ, tự đến mà kéo về."
Mọi đều kinh ngạc, là các ngươi mang mười ba vạn cân lương thực đến vì thể mang hết lương thực dư thừa ?
Hu hu hu hu...
Chu Trọng Quang rơi nước mắt, tay đều run rẩy.
"À, còn vài vạn là do bá tánh tự nguyện quyên góp." Tiểu cữu cữu vẫy tay, bảo mang lương thực .
"Cái tính sổ sách , bá tánh nể mặt tiểu quận chúa, tặng cho để ăn Tết."
Chu Trọng Quang dẫn đầu các quan chức để cảm ơn bá tánh.
Tiểu cữu cữu chỉ , tuyệt đối rằng lý do là vì kho lương của bá tánh quá đầy còn chỗ chứa.
Nói cũng là may mắn, giống lương thực thể sản xuất một ngàn cân một mẫu chỉ khi trồng ở Tú Sơn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dù tồi tệ nhất, cũng thể cho bảy trăm cân một mẫu.
Mọi thầm nghĩ, lẽ là vì tiểu quận chúa trời che chở.
Mọi đều hiểu rõ, nhưng ai mà giống lương thực , ngoài Tú Sơn, phổ biến chỉ đạt sáu bảy trăm cân.
Giống lương thực bản địa, sản xuất ba trăm cân một mẫu, tăng gấp nhiều , gần như trồng một năm là đủ để cho bá tánh no bụng.
"Nếu vì rối loạn bốn mùa, Đại Việt cũng sẽ rơi tình trạng khốn cùng như ."
Các bá quan văn võ thấy điều càng cảm kích tiểu quận chúa hơn.
Lương thực nhập kho, tốn cả một đêm.
Những con lợn, tạm thời nuôi ở bên ngoài thành.
Chu Trọng Quang ngay lập tức quyết định mượn thêm hai mươi vạn lương thực từ Tú Sơn, đó phân phối theo nhu cầu, gửi đến các châu huyện.
Bá tánh dọc hai bên đường rời , họ lương thực nặng nề đưa kho, trái tim mới dần cảm thấy yên .
Sau khi ăn một bữa canh cháo, thấy lương thực chất đầy, nỗi tuyệt vọng mới tan biến.
Mọi đều rưng rưng nước mắt tiểu quận chúa: "Tiểu quận chúa, cảm ơn ngài..."
"Tiểu quận chúa..." Tất cả đều gọi tên tiểu quận chúa.
Thậm chí, bá tánh còn tự nguyện quỳ xuống, liên tục dập đầu nền tuyết.
Tuệ Tuệ khẽ mím môi, các bá quan văn võ lùi một bước, tự động lưng nàng, để cô tiếp nhận sự tôn kính của muôn dân.
Ôi, bệ hạ, món nợ , lớn lắm . Ngài tự mà trả .
Tuệ Tuệ thấy sự u sầu mặt tan biến, sinh khí trở , khóe miệng nàng mỉm nhẹ.
Phó Vô Lân Tấn vương, năm nay mười lăm tuổi, bắt đầu thảo luận chuyện hôn sự.
Tiểu nam hài bụ bẫm năm xưa giờ trưởng thành thành một thiếu niên lang tuấn tú.
Hắn cũng gút mắt của gia đình với nàng, cũng rằng ca ca của từng những hành vi bẩn thỉu với gia đình họ Ngôn, thậm chí nhiều khiến gia đình họ Ngôn lâm nguy hiểm, thậm chí từng tay với Tuệ Tuệ!!
Hắn còn hy vọng nữa.
"Tài phú là của nàng, đế tâm là của nàng, ngay cả dân tâm cũng là của nàng."
"Phụ vương, ngài hãy từ bỏ ."
"Nếu hôm nay mà là ngài, e rằng Đại Việt sớm nạn dân lật đổ ."
Chát...
Tấn vương tát mạnh mặt Phó Vô Lân.
Ánh mắt ông tràn đầy thất vọng: "Nếu ngươi năm phần tài năng như , cũng thất vọng đến thế !"
Mặt Tấn vương đầy giận dữ, lưng bỏ .