Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 342

Cập nhật lúc: 2025-07-20 08:05:24
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Nhi tử nhà họ Trần phẩm hạnh tồi, cha yêu thương , cả đời một nửa thất. Trần công tử từ nhỏ ốm yếu, sức khỏe . Có lẽ chịu nổi."

"Con vợ cả của nhà Lý đại nhân thì thể khỏe mạnh. vẻ ngoài thô lỗ, cạnh Tuệ Tuệ, ai gia thấy hợp. Diện mạo quan trọng, nếu , khi mâu thuẫn trong cuộc sống, sẽ dễ khoan dung hơn. Nếu , thì mâu thuẫn sẽ bùng nổ." Thái hậu vẫy vẫy tay.

"Vương đại nhân, đứa nhỏ là con của chính thê. Mẹ kế dễ sống chung, nhưng đứa nhỏ phẩm hạnh tồi, còn đỗ cử nhân."

"Còn công tử nhà họ Chu..." Thái hậu suy nghĩ một lát.

Nói về sự phù hợp nhất, vẫn là tôn tử của Chu Trọng Quang.

"Chu Linh là trưởng tôn của nhà Chu Thượng thư, từ nhỏ dạy dỗ nghiêm khắc, thực sự là một lang nhi . Gia phong nhà Chu trong sạch, trong phủ hòa thuận, Chu Linh luôn nổi tiếng tài năng."

"Hai năm còn đỗ trạng nguyên. Năm nay mới mười chín tuổi... Nghe thậm chí còn sắp xếp nha đầu thông phòng."

"Nói thật một lang nhi như , quả thực thể sánh ngang với lão đại nhà ngươi." Thái hậu mỉm .

Chu Linh thực sự là một lang nhi hiếm , mười chín tuổi ý định thành hôn, trong lòng chắc hẳn kế hoạch.

Thực Thái hậu cũng để ý đến Chu Linh.

lấy công chúa tiên rời khỏi trung tâm triều đình, trở thành một quan viên nhàn tản.

Năm ngoái Chu Linh mới đỗ trạng nguyên, là trưởng tôn của nhà Chu Thượng thư, thể trở thành giàu nhàn rỗi?

Thái hậu đành bỏ qua.

Nhắc đến Chu Linh, Lâm thị nhíu mày, thực nàng cũng thích nhà họ Chu.

Hiện tại Chu Linh đang phân công trướng của Ngôn Xuyên, từng đến phủ dùng cơm vài .

Tính cách khiêm tốn, lễ phép, tao nhã, dù tài năng nhưng kiêu ngạo, Ngôn Xuyên cũng khen ngợi nhiều .

"... và Tuệ Tuệ, cách biệt một bậc." Lâm thị thở dài.

Chu Trọng Quang khi gặp Tuệ Tuệ đều gọi là tiểu sư thúc.

Chu Linh mỗi gặp Tuệ Tuệ, đều hành đại lễ, gọi một tiếng cô nãi nãi.

Sắc mặt Thái hậu cứng , đúng thật là...

"Lang nhi như , thể vì thứ bậc mà cản trở. Hơn nữa, Chu Linh là trưởng tôn, mười chín tuổi ý định thành hôn, giữ trong sạch, từng quan hệ với bất kỳ nữ nhân nào. Uyển , ngươi nên dò hỏi thêm.

Có lẽ nhà họ Chu cũng vài phần ý định." Thực , công chúa Huệ Di từng trúng Chu Linh.

Thái hậu rằng việc thể, nhà họ Chu thể bỏ một cháu trai như Chu Linh phò mã nhưng để dập tan ý nghĩ của Huệ Di, nàng gọi lão phu nhân cung để hỏi thăm.

Lão phu nhân khi đó quỳ xuống xin .

Ban đầu chỉ rằng phục vụ triều đình, đó thấy Thái hậu ý trách móc.

Lão phu nhân mới thì thầm: Trong lòng Chu Linh tự kế hoạch, dường như trong lòng.

Thái hậu tìm hiểu khắp nơi, nhiều ái mộ Chu Linh nhưng Chu Linh bao giờ chấp nhận thiện ý của bất kỳ cô nương nào. Thậm chí, các đồng liêu cô nương đến tuổi cũng luôn tỏ tránh xa ít khi gặp mặt.

Chỉ một điều, thường xuyên lui tới nhà Ngôn.

Thái hậu về phía Tuệ Tuệ, một tiểu cô nương như , ai nhận nàng cô nãi nãi?

Tuệ Tuệ vốn gần gũi với nhà họ Chu, lý do Chu Linh để tâm đến nàng.

Lâm thị ngẩn .

"Điều ... thể nào." Lâm thị thì thầm nhưng nhớ việc Chu Linh quả thực thường xuyên lui tới nhà họ Ngôn trong hai năm qua, Lâm thị cảm thấy yên.

"Hôm nay, cảm ơn Thái hậu. Nếu Thái hậu, lẽ thần phụ vẫn đang lang thang tìm . Chỉ là..." Lâm thị ngừng .

Thái hậu vẫy tay : "Ai gia , khi việc hôn sự thành, tin tức sẽ rò rỉ ngoài." Danh tiết của nữ nhân quan trọng hơn trời, thể để xảy sai sót.

Lâm thị cảm ơn nhiều , đó kéo Tuệ Tuệ ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-342.html.]

Khi Lâm thị rời , Thái hậu lập tức thẳng lên. Vẻ nghiêm trang lập tức biến mất, cả trở nên tò mò.

"Có vẻ như tiểu tử Chu Linh cơ hội, ôi... Ây da..." Câu dứt, thì thấy cung nhân vội vàng báo tin.

"Nương nương, bệ hạ trở về cung ."

Thái hậu đột ngột dậy: "Thật ? Bệ hạ báo , tới ?" Mắt nàng lập tức đỏ hoe.

Nàng chỉ một nhi tử, giờ vẫn thành hôn, con cháu nối dõi. Nếu xảy chuyện, e rằng đất nước Đại Việt sẽ rối loạn.

Thậm chí nàng cũng dám tưởng tượng, chỉ nghĩ đến thôi thấy đau lòng như d.a.o cắt.

"Đã đến cửa đại điện, cung đến gặp Thái hậu. Bệ hạ thật hiếu thảo." Vương công công lớn tiếng .

"Gầy nhiều, hai năm gặp, gầy như ."

Thái hậu vội vã ngoài, thấy Hoàng đế thì nước mắt tuôn rơi như mưa.

"Ngươi tiếng nào dẫn quân chiến trường, nếu ngươi xảy chuyện, ai gia ?" Thái hậu gần như ngày ngày cầu nguyện, chỉ mong Hoàng đế bình an trở về.

Kể cả Tống đại nhân cũng còn quan trọng nữa.

"Trở về là , trở về là . Tổ tiên và thần phật Đại Việt phù hộ, ngày mai sẽ mở lễ tế tổ." Thái hậu rớt nước mắt.

"Trên lông mày vết thương? Có thương nữa ?" Thấy trán Hoàng đế một vết thương nhỏ, ngay lập tức Thái hậu cảm thấy đau lòng.

"Không , là nhi thần bất hiếu, khiến mẫu hậu lo lắng. Chỉ là mảnh kiếm gãy bay , cắt trúng một chút, vấn đề gì."

Phó Cửu Tiêu vội vã trở về, kịp uống một ngụm , cũng đổi y phục.

Ánh mắt chăm chú trong điện.

Trong điện, ai.

Phó Cửu Tiêu nhíu mày, Tuệ Tuệ ?

Hắn biểu lộ cảm xúc, nhẹ nhàng đỡ Thái hậu trong: "Vừa nãy từ xa thấy tiếng của mẫu hậu. Không chuyện gì khiến mẫu hậu vui vẻ như ? Có tin vui gì ?"

Đi trong điện, thấy trong đĩa điểm tâm thiếu hơn một nửa.

Xác nhận sai, Tuệ Tuệ đến.

Chỉ nàng khách mới thật sự thưởng thức điểm tâm.

Toàn kinh thành tìm thấy thứ hai như .

Nhắc đến Tuệ Tuệ, Thái hậu rạng rỡ, nàng vẫy tay đuổi các cung nhân ngoài.

"Ai gia đang về Tuệ Tuệ." Ánh mắt Phó Cửu Tiêu sáng lên.

"Tiểu cô nương , khi kinh chỉ mới bốn tuổi mềm mại dễ thương, một cái chớp mắt sắp đến tuổi cập kê."

"Giờ đây, còn chút dáng vẻ mập mạp của thuở nhỏ."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Dung mạo , sự tinh túy của cả nhà Thừa Ân Hầu đều tập trung nàng. Ai gia , tìm thấy ai ở kinh thành hơn nàng."

Phó Cửu Tiêu mỉm , tiểu cô nương mà trông chừng giờ trưởng thành.

"Dung nhan thiếu nữ mới lộ , các thiếu niên trong kinh thành đều cảm mến ." Thái hậu vui vẻ .

"Nhà họ Ngôn cho Tuệ Tuệ xem mắt, vặn cầu xin ai gia xem xét cho nàng."

Trong lòng Phó Cửu Tiêu bỗng cảm thấy lo lắng.

"Ngài, trúng ai?" Phó Cửu Tiêu siết chặt tay.

"Lâm thị cảm ơn ai gia thật nhiều. Nếu ai gia, trong lòng nàng còn rõ ràng ."

"Thậm chí ai gia tìm cho nàng một kẻ đáng thương mến mộ Tuệ Tuệ." Thái hậu đến khép miệng.

Kẻ đáng thương nhất trong lịch sử đang nàng với vẻ mặt cảm xúc.

Loading...