Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 344
Cập nhật lúc: 2025-07-20 08:05:29
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thái hậu suy sụp tinh thần.
Thái hậu trầm uất.
"Ai gia, còn dạy cho nàng vài tuyệt chiêu giữ phu." Thái hậu gượng, đầu , thì hóa hại con ??
Phó Cửu Tiêu biểu cảm bà.
"Mẫu hậu cả đời sống , rút kinh nghiệm, tổng kết cho nàng hết ." Thái hậu khẽ, cảm thấy chút hổ thẹn.
Bà nào kẻ oan là con chứ!!
Phó Cửu Tiêu buồn bã xoa trán: "Ngài gì với nàng?"
"Nam nhân tiền thì dễ hư, bảo nàng quản lý nam nhân thật chặt. Còn dạy nàng nam nhân thường giấu tiền riêng ở ."
"Thông thường, giấu trong đế giày, đáy chậu hoa, trong viên gạch tường, xà nhà, trong ổ chó..." Thái hậu liệt kê từng nơi.
Mặt Phó Cửu Tiêu tối sầm: "Trẫm sẽ nhà họ Ngôn."
Ra khỏi tẩm điện của Thái hậu, hạ giọng: "Đi lấy tiền giấu viên gạch thứ 12 ở hàng thứ 6 bên trái khi bước Ngự thư phòng."
"Và cả trong chậu hoa nữa, đào ." Phó Cửu Tiêu khẽ ho, Vương công công lập tức theo.
"Vậy... giấu ở bây giờ?"
"Tìm một cái rương kín thấm nước, ném hồ ở Ngự hoa viên." Nói xong, Phó Cửu Tiêu vội vã khỏi cung.
Lúc , ma ma rót cho Thái hậu một ly .
"Thái hậu, ngài còn hết, còn hồ nước trong Ngự hoa viên nữa."
Thái hậu vỗ trán: "Ai gia nhiều thế, quên mất. Nhi tử của ai gia chắc xui đến thế..."
Lúc , Phó Cửu Tiêu vẫn đang mặc giáp, giáp bạc còn vương chút máu.
Từ mật vệ nhà họ Ngôn quả thật đang tổ chức tiệc mời nhà họ Chu đến tụ tập, lòng nặng trĩu.
Hiện tại ở nhà họ Ngôn.
Rượu chè tưng bừng, Lâm thị và Chu phu nhân vui vẻ, mặt đầy vẻ hài lòng.
Nhà họ Ngôn tổ chức yến tiệc chỉ hai bàn.
Lão phu nhân đến, chỉ mẫu của Chu Linh là Vương thị đến.
Một bàn là nữ nhân, một bàn là nam nhân.
"Vương tỷ tỷ thật khách sáo, lúc mới kinh, nếu nhà họ Chu giúp đỡ, Uyển nương chịu bao nhiêu trò ." Lâm thị rót rượu cho Vương thị.
"Đều là nhà, cần cảm ơn." Vương thị nhẹ.
Lén liếc Tuệ Tuệ, tiểu cô nương ngoan ngoãn bên cạnh Lâm thị, mỗi cử chỉ đều khiến xao xuyến.
Không trách nhi tử ngốc của nàng cố gắng học hành, vì lý do .
"Huống hồ, các kinh cũng là vì Tuệ Tuệ, đều mẫu , ai mà hiểu chứ. Giống như Linh ca nhi của , sắp 20 tuổi chịu thành hôn chịu gặp mặt, chúng mẫu mà lo lắng." Vương thị , nàng lòng lấy lòng ai, tự nhiên là để lộ dấu vết.
Lâm thị nghĩ đến chuyện hôn sự của Tuệ Tuệ, cũng thấy lòng buồn.
Nàng nhất định gả Tuệ Tuệ .
Nàng chỉ là...
Lâm thị cảm thấy khó chịu, nắm tay dần siết chặt.
Nàng chỉ là, giữ Tuệ Tuệ .
Nàng mơ thấy ác mộng nhiều , rằng Tuệ Tuệ thuộc về nhân gian, cuối cùng sẽ rời .
Gần đây nàng luôn cảm giác gấp gáp, giữ Tuệ Tuệ .
"Linh ca nhi nhà ngươi ai thích hợp ? Muốn tìm một cô nương như thế nào?" Lâm thị hỏi một cách ngẫu nhiên.
Vương thị mỉm : "Tất nhiên là tìm hiểu rõ. Nếu là họ hàng thích thì càng . Hai bên cần thích nghi với , tự do thoải mái, chịu bất kỳ thiệt thòi nào."
"Chủ yếu là để cô nương chịu thiệt."
"Nhà họ Chu chúng , là nhà thương yêu con tức phụ nhất. Chưa bao giờ cái thói nạp !"
Lâm thị mím môi, chút hài lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-344.html.]
Nhà họ Chu, dường như thật sự ý .
Những năm , Tuệ Tuệ còn nhỏ, chỉ thăm hỏi dịp lễ tết.
Hai năm nay, bên dường như càng qua thường xuyên hơn.
Lâm thị thị ý định thăm dò thêm, liền với Tuệ Tuệ: "Ngươi dẫn Hữu Hữu ngoài dạo một chút , đứa nhỏ yên nữa ."
Hữu Hữu là con của A Nguyệt, đứa nhỏ vài tuổi ngoan ngoãn bên cạnh ăn cơm. Lúc bé nàng với vẻ mặt vô tội.
Lâm thị khẽ ho một tiếng: "Nhanh dẫn ngoài ."
Tuệ Tuệ dắt tay Hữu Hữu ngoan ngoãn bước cửa.
"Dì, Hữu Hữu chỗ nào ngoan ? Có chỗ nào yên ? Hay là Hữu Hữu ăn nhiều quá? Lần Hữu Hữu ăn ít một miếng cơm ." Cậu bé loạng choạng theo Tuệ Tuệ, đến ngưỡng cửa vẫn là bò qua.
"Đừng bậy, dì ăn ba chén, ngươi mới ăn một chén thôi." Tuệ Tuệ nghiêm nghị phản đối.
"Hừ, chuyện gì mà chứ." Tuệ Tuệ trợn mắt, rõ ràng rằng Lâm thị đẩy nàng ngoài.
Hữu Hữu ăn no uống đủ, ngủ, ngáp dài, nước mắt lưng tròng nàng.
"Bà v.ú đưa Hữu Hữu về nghỉ . Tối nay gió lớn, nhớ thêm áo." Tuệ Tuệ dặn dò.
Đợi bà v.ú bế Hữu Hữu , Tuệ Tuệ mới xung quanh, khẽ.
Nâng váy lên buộc quanh eo, đẩy đám cỏ khô chất góc tường, một cái lỗ to liền lộ .
Tiểu cô nương bò một nửa.
Trước mặt xuất hiện một cái bóng, bao trùm cả nàng. Tuệ Tuệ ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, thấy một nam tử mặc trường sam màu xanh đang mỉm nàng.
"Tiểu Chu, mau đây giúp một tay." Trước cửa ma ma gác cửa chặn , Lâm thị cho nàng .
Chu Linh thoáng sững sờ, thở dài, kéo nàng khỏi lỗ.
"Ta lớn hơn ngươi..." Đôi mắt ấm áp như ngọc của nam tử nàng chằm chằm.
Tuệ Tuệ phủi sạch cỏ khô , cẩn thận áp bên ngoài cửa sổ trộm.
"Ngươi lớn hơn thì ? Ông nội ngươi cũng lớn hơn , nhưng ông vẫn gọi là tiểu sư thúc đấy."
"Tiểu Chu, mau gọi cô nãi nãi ." Tuệ Tuệ chống nạnh, ở góc tường, tiểu cô nương xinh tươi rói.
Chu Linh bất đắc dĩ, trong ánh mắt vài phần cưng chiều: "Được , cô nãi nãi."
Hắn ngừng một chút: "Ngươi họ đang gì trong nhà ?"
Tiểu Tuệ lắc đầu.
"Tuệ Tuệ, ngươi về sống ở nhà họ Chu ?"
"Ở nhà họ Chu, ngươi cần kiêng dè gì cả, ngươi thể bất cứ điều gì ngươi . Ta... cũng thể bảo vệ ngươi." Hắn cố gắng thi đỗ khoa cử, chính là để một ngày nào đó thể bên nàng những lời .
"Ngươi thể tự do bay lượn khắp trời đất, sẽ trở thành gánh nặng của ngươi."
Tuệ Tuệ chớp chớp mắt, dường như đang suy nghĩ nghiêm túc.
Ở góc tường, một bóng dáng bỗng khựng .
Nàng im lặng hồi lâu: " mà..."
"Ta chỉ... coi ngươi là vãn bối." Tiểu cô nương cúi đầu, khẽ .
Mặt Chu Linh tái nhợt, hô hấp bỗng nghẹn .
Tim nhói đau từng cơn.
"Tuệ Tuệ, ngươi ... mà ngươi nắm tay cả đời ?" Chu Linh rời mắt khỏi nàng.
Trong đầu Tuệ Tuệ, bỗng hiện lên một dáng cao lớn. Tai nàng đỏ, trong mắt ngơ ngác, dường như hiểu mà cũng như hiểu.
Chu Linh khổ, hiểu .
Không nàng coi là vãn bối.
Mà là, trái tim nàng mở cửa, nhưng đó, .
Vân Mộng Hạ Vũ
Chu Linh lảo đảo rời .
Bóng nơi góc tường nhẹ nhàng thở phào.
May quá, may quá, cây cải thìa mà dày công chăm sóc, ai cướp mất!