Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 350
Cập nhật lúc: 2025-07-20 08:05:44
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phó Cửu Tiêu mất một tháng mới thành tất cả các công việc thêu thùa, còn thêu cho Thái hậu một cái túi hương. Thái hậu trông vẻ vui hơn nhiều.
Thái hậu thở dài: "Ôi, đây ai gia nhạo khác, giờ rơi tay nhi tử, ai gia còn nổi nữa."
"Ai gia ý kiến gì với Tuệ Tuệ, nàng giúp đỡ hoàng nhi nhiều, nàng ơn với ."
"Nàng cũng giải quyết tâm tư của ai gia, ai gia cảm kích nàng." Thái hậu thở dài.
" với tư cách là chồng của nàng, ai gia vẫn chút lo lắng."
Ma ma xoa vai Thái hậu: "Làm cha thì ai chẳng , Thái hậu nương nương cũng là lẽ thường thôi."
"Nàng, từ nhỏ là một Thần nữ, trời cao ưu ái nàng."
"Lại còn là tiểu quận chúa, ba tuổi lên tường thành chống địch, lòng dân đều hướng tới."
"Nàng mạnh mẽ, còn nắm giữ kho lương của thiên hạ, hoàng nhi còn nợ nàng mấy chục vạn cân lương thực. Ai gia sợ rằng, Cửu Tiêu với tư cách là một Hoàng đế, sẽ thể giữ vững phong độ. Nữ mạnh nam yếu, điều thật hợp lý." Thái hậu khỏi thở dài.
Ma ma : "Thái hậu nương nương, ngài nghĩ nhiều ."
"Hoàng thượng là ai? Chưa đến mười tuổi chiến trường g.i.ế.c địch, mười mấy tuổi vượt qua thách thức để lên ngôi."
"Khi nhắc đến tên của ngài, các nước đều kinh sợ, thể một nữ tử khống chế? Hơn nữa..."
"Nghe ngày hôm qua, phủ Ngôn gia gửi đến Nội vụ phủ những thêu phẩm chỉnh, còn riêng một cái túi hương cho ngài. Có thể thấy, quận chúa việc chăm chỉ suốt đêm. Nhìn là nàng coi trọng ngài."
Ma ma lắc đầu, giữa phu thê chẳng cần so sánh nữ mạnh nam yếu mấy chữ đó.
Trông bệ hạ rõ ràng là yếu đuối, trừ phi ngài sẵn lòng cho nàng vui, chiều chuộng nàng.
Thái hậu gật đầu: "Ngươi cũng lý."
Lúc , Hoàng đế vạn đang chui qua lỗ chó để mang thức ăn cho Tuệ Tuệ.
"Tuệ Tuệ, cảm thấy việc chui qua lỗ chó tổn hại đến uy nghiêm Hoàng đế của ." Phó Cửu Tiêu lén lút đưa điểm tâm cho Tuệ Tuệ, từng miếng một cho nàng ăn.
Tuệ Tuệ đưa đồ thêu cho , Lâm thị còn giữ nàng nữa. nếu ngoài, vẫn mang theo nha nô bộc.
"Vậy ? Đợi đến khi thành hôn mới gặp mặt ." Tuệ Tuệ nhăn mặt .
Phó Cửu Tiêu suy nghĩ một chút: "Chui qua lỗ chó hợp với phận của trẫm. Trừ phi, ngươi mở rộng lỗ chó một chút... và đặt thêm một ít hoa cỏ bên cạnh, mới xứng với phận của trẫm." Một ngày gặp tức phụ, như cách ba mùa thu.
Tuệ Tuệ với vẻ mặt cạn lời.
Nhìn chằm chằm việc lén lút mở rộng một phần cái lỗ chó và trồng thêm một ít hoa cỏ hai bên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ừm, nó biến thành một cái lỗ chó lớn hoa cỏ.
Trước khi rời , tự mãn nhướng mày về phía chú chó con đang phơi nắng trong sân.
Rồi nâng cằm về phía cái lỗ chó cũ đầy rơm, một vẻ mặt tự hào leo ngoài.
Tuệ Tuệ mà ngơ ngác.
"Hắn còn tự hào về việc bò qua cái lỗ chó?" Tuệ Tuệ đành đỡ trán, nhưng khi xuống thấy món điểm tâm, kìm mà mỉm .
"Đây là hương vị của ký ức..." Tuệ Tuệ thì thầm, với một nụ nhạt môi.
Nằm ghế tre, trời xanh vạn dặm mây.
"Các ngươi thật sự xuống xem ??"
" sắp thành hôn ..." Tuệ Tuệ với bầu trời.
Bầu trời phản ứng nào.
Tiểu cô nương hừ nhẹ một tiếng dậy về phía hồ sen.
Khi ngoài, tình cờ gặp một nha đến.
"Cô nương, Chu công tử gửi một rổ sen đến. Nói là món ngài thích nhất... Nô tỳ từ chối, nhưng Chu công tử vẫn nhất quyết gửi." Nha chút bất đắc dĩ.
Chu Linh gần đây dường như già nhiều.
Thiếu niên từng đầy khí phách giờ đây mặt mọc râu.
Trông khá là thất thần.
Tuệ Tuệ ngạc nhiên: "Ta thích ăn sen."
"Lạ thật, đây hỏi , cứ gửi cho những thứ thích..."
"Lần cũng , còn gửi cho một bộ trang sức màu xanh lá."
"Thôi, đưa sen đến đây." Tuệ Tuệ nhận rổ, bên trong là những quả sen còn ướt sương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-350.html.]
Mùa hè, hoa sen nở rộ rực rỡ, những con cá chép vàng vui chơi trong hồ. Gió nhẹ thổi qua, hoa sen lay động.
Tuệ Tuệ nhẹ nhàng vỗ cuống sen.
"Bình An, mau ăn món ngon nè."
"Tới khi thành hôn, ngươi thể đến đưa gả ?" Tuệ Tuệ bờ hồ, hỏi.
An Bình ngáp một cái, thò đầu .
"Đưa gả ?"
Khi nha rời , Tuệ Tuệ mới nhíu mày nghi ngờ.
"Thật là kỳ lạ, quên hỏi . Trước đây cũng thường tiếp xúc, đột nhiên cưới ?" Chỉ thỉnh thoảng gặp trong phủ nhưng mỗi gặp đều nhiệt tình hơn .
Chu Linh vốn là lịch sự, từ nhỏ đến lớn đều nghiêm túc, cầu hôn thô lỗ, Tuệ Tuệ cảm thấy đúng.
tại .
" , ngươi là của , nhất định để chứng kiến." Tuệ Tuệ véo má Bình An.
"Gần đây ngươi thường xuyên ngủ mê mệt ? Về nhà là thấy ngươi đang ngủ?" Tuệ Tuệ nhíu mày nhẹ.
Bình An vẫy tay: "Mùa hè nóng bức, mệt mỏi thôi. Có lẽ sắp hoá hình, mắc bệnh mùa xuân khoẻ hè mệt của phàm."
Hai cùng .
"Ừm, nhất định sẽ đến dự. Được chứng kiến ngươi thành hôn..." Bình An nàng.
"Cuối cùng... ngươi cũng đạt nguyện vọng." Bình An nhẹ.
"Ngươi gì Bình An? Ta rõ..."
Tuệ Tuệ đang sắp xếp điểm tâm, dường như thấy Bình An gì đó.
Bình An xuống bàn đá: "Đây là điểm tâm của ai? Trông vẻ ngon đấy..."
"Là của vị hôn phu của , ah, đột nhiên nhớ Bình An bao giờ gặp . Lần tới sẽ lén đưa đến gặp ngươi nha?" Mặt Tuệ Tuệ đầy tiếc nuối, quên mất việc .
Bình An cầm một miếng điểm tâm, lắc đầu: "Gần đây sắp hoá hình, đợi ngươi thành hôn gặp nha."
"Đây... đây là từ ?" Bình An trái sen, ánh mắt run rẩy.
Tuệ Tuệ đặt giỏ lên bàn đá: "Là một trẻ tuổi gửi đến."
"Rõ ràng cũng thích ăn hạt sen, tại đột nhiên cho một giỏ sen."
"Gần đây vẻ lạ lùng, còn đột ngột hỏi thể cưới ? Trước đây thấy ý định ." Tuệ Tuệ cảm thấy bối rối hiểu nổi.
Bình An nắm hạt sen, nhưng tay siết chặt một chút.
Nàng cúi đầu nhẹ nhàng nhíu mày, hàng mi dày cụp xuống rõ sắc mặt của nàng.
Tuệ Tuệ tách một hạt sen, bóc vỏ hạt sen.
Lấy phần lõi sen bên trong , cho một hạt miệng, ăn lắc đầu vị gì.
Trong khi đó, Bình An bóc vỏ và trực tiếp cho miệng.
Ăn xong, nàng tỏ vẻ thích thú.
"Bình An, ngươi sợ đắng ? Lõi sen đắng..." Tuệ Tuệ ngạc nhiên, theo kiểu của Bình An ăn một hạt, mặt liền nhăn vì đắng.
"Đắng mới thể thưởng thức vị ngọt." Bình An nhỏ.
Ánh mắt nàng mơ màng giỏ sen.
Hôn lễ của Hoàng đế và Hoàng hậu là một sự kiện lớn trong nhân gian.
Nhà họ Ngôn cũng coi trọng, giữa tháng Tám, ngày Trung Thu Lâm thị dẫn theo Tuệ Tuệ đến chùa Hộ Quốc để cầu phúc.
Có lẽ họ sẽ ở một thời gian.
Vừa đến chùa Hồ Quốc, một tiểu đồng bất ngờ dẫn Tuệ Tuệ đến một góc. Tuệ Tuệ thấy Chu Linh ở góc tường, đầy bùn, khỏi nhíu mày.
"Ta đính hôn với Cửu Tiêu ca ca , ngươi ? Ta thật sự chỉ coi ngươi như một vãn bối thôi..." Tuệ Tuệ cảm thấy phiền
Nửa năm , Chu Linh vẫn đầy khí thế, ánh mắt sáng rực, là một thiếu niên trẻ tuổi đầy triển vọng.
Giờ đây, trông vẻ tồi tệ hơn nhiều, nét mặt u ám, còn chút ánh sáng nào.
Hắn còn cầm một giỏ hạt sen, ống quần ướt sũng. Mồ hôi chảy ròng ròng trán.
Cả mặc áo màu xanh đầy bùn, trông thảm hại, nhưng đóa sen trong tay nở rộ .