Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 354

Cập nhật lúc: 2025-07-20 08:05:54
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Cửu Tiêu mất cái lỗ chó của khi lật cái ổ mèo của Hỗn Độn .

Một đêm nọ.

Nó dẫn Lâm thị đến cái lỗ chó lớn , lôi đống rơm ở ngoài , khiến Lâm thị ngạc nhiên.

Lâm thị dọa đến toát mồ hôi lạnh ngay lập tức.

"Trong sân của các cô nương cái lỗ chó lớn như ? Nếu chuyện gì thì ?" Lâm thị lo lắng.

"Nhanh lên, , lấp cái lỗ chó !"

"Trong tháng Giêng, trộm cướp nhiều, nếu qua lỗ chó phòng của các nương gái thì ? Phải lấp ngay!"

"Đáng ghét, trong cái lỗ chó còn bông! Có lẽ chó tổ ở đây! Nếu thấy, nhất định sẽ đánh gãy chân nó!" Lâm thị tức giận.

Còn mười mấy ngày nữa, hai cô nương của bà sẽ bước tuổi cập kê, Lâm thị thể lơ là chút nào.

Danh tiếng của nữ tử quan trọng hơn hết, nếu xảy chuyện ngoài ý thì ?

Khi Tuệ Tuệ và Bình An bước ngoài, vài bà tử trong sân lấp xong cái lỗ.

"Dùng gạch chất lượng nhất, cô nương yên tâm, ai !" Bà tử đang đảm bảo với họ.

Tuệ Tuệ và Bình An liếc , lén lút mỉm .

"Tuệ Tuệ, trong sân một cái lỗ chó to như , ngươi phát hiện ? Hôm nay Tiểu Bạch thật sự là công thần, thưởng cho nó thêm một tháng đùi gà." Lâm thị ôm mèo Tiểu Bạch và nhẹ nhàng vuốt ve.

Tuệ Tuệ bất lực xoa trán, quả thật là vật nhỏ thù dai.

"Được, thưởng thêm đùi gà cho nó nhiều thêm một chút."

"Không , trong sân chúng hai cô nương xinh . Tẩu tử của ngươi thì càng xinh , vẫn mời thêm vài canh gác, tuần tra liên tục ngoài sân." Lâm thị suy nghĩ một chút, lập tức dẫn theo bà tử rời .

Quay , bà cho thêm mười hộ vệ ngoài sân, tuần tra liên tục.

"Nương, ai dám trèo tường sân của nữ nhi của ? Không chán sống ?" Tuệ Tuệ nhăn mặt.

Năm khi Tuệ Tuệ mười hai tuổi, đêm Trung thu, tin đồn rằng ở kinh thành một kẻ chuyên leo phòng các cô nương.

Người đó leo bao nhiêu sân.

Sau đó, nhà Ngôn gia.

Leo phòng của Tuệ Tuệ.

Sau đó khi nha dịch đến, kẻ đó đang lóc cầu xin đưa .

Còn về danh tiếng của Ngôn Tuệ Tuệ?

Ôi, gì tổn thất.

Tổn thất duy nhất là sự hung tàn của nàng cùng với vẻ của nàng truyền bá.

"Không thể , lỡ như kẻ đui mù thì ?" Lâm thị vẫy tay, vẫn giữ cho hộ vệ tuần tra.

"Trừ hai con rể đui mù đó , ai trèo tường chứ." Tuệ Tuệ thì thầm bên tai Bình An.

Bình An đến thể thẳng.

Quả thật.

Ngày hôm , Phó Cửu Tiêu đến để chui lỗ chó.

Chu Linh lỗ chó với vẻ mặt khổ sở: "Bệ hạ, lỗ chó bịt kín. Ta xung quanh, còn thêm mười hộ vệ tuần tra, suýt nữa thì bắt."

Phó Cửu Tiêu mở to mắt .

"Ngài đừng nghĩ đến các lỗ chó khác nữa, ngay cả lỗ chuột cũng bịt kín."

Phó Cửu Tiêu xuống đất với vẻ mặt chán nản, thèm động đậy dù thấy tiếng bước chân bên ngoài.

Còn sáu tháng, đây!!

"Bệ hạ, mau mau , nếu chúng sẽ thể giấu nổi việc chui lỗ chó !!" Chu Linh kéo chạy nhanh.

Hai họ tình nghĩa chui lỗ chó, giống như với khác!

"Bệ hạ, giữ núi xanh thì sợ củi đốt, ngài cần quá lo lắng. Sắp đến ngày thành hôn, cũng sẽ gặp mặt."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Nhìn vi thần xem, bình tĩnh hơn nhiều. Một chút cũng lo lắng đến việc ."

"Còn sáu tháng ba ngày nữa thôi, chỉ hai ngàn một trăm chín mươi sáu canh giờ. Vi thần bình tĩnh, hề lo lắng về thời gian." Chu Linh khuyên nhủ.

"Nếu ngươi cắn răng, thì trẫm sẽ tin ngươi." Phó Cửu Thiên liếc một cái, thấy Chu Linh nghiến răng kêu kèn kẹt.

Mặt mũi Chu Linh xám xịt, như một khối đá về phía bức tường.

Hai chồm hổm ở góc đường, thở dài cổng nhà Ngôn gia.

Để thuận tiện chui lỗ chó và chú ý, họ còn cố ý tìm những bộ quần áo rách rưới.

Ai ngờ...

Cạch cạch...

Hai đồng xu rơi xuống mặt.

Chúng lăn lăn mặt đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-354.html.]

"Cầm lấy mà mua bánh bao ăn , thật đáng thương, mùa Tết đây xin ăn."

"Ngày mồng sáu tháng sáu, nhà họ Ngôn tin vui, đến sớm để xin ăn, còn thể nhận lì xì và bánh cưới, may mắn thì còn thấy tân nương nữa."

Phó Cửu Tiêu và Chu Linh .

Thấy kiệu của quan viên triều thần qua, hai vội vã che mặt và chạy trốn.

"Ê ê ê, ăn xin, còn lụm đồng xu ." Chưa dứt lời, hai chạy mất dạng.

Hai đầu, rẽ hướng khác.

Lỗ chó còn, tình nghĩa cũng còn.

Kể từ khi lỗ chó bịt kín, Hoàng đế vốn luôn vui vẻ cũng trở nên uể oải.

Thỉnh thoảng cùng tân khoa trạng nguyên thở dài.

Các văn võ bá quan còn tưởng rằng Đại Việt gặp chuyện , lo lắng suốt ngày.

Cho đến khi ngày cưới ngày càng gần, nụ của hai vị tân lang xuất hiện, mới hiểu nguyên do.

Hứ.

Chó độc . ...

"Ba ngày nữa là ngày đại hôn, ngày mai lẽ sẽ từ Tú Sơn đến." Những ngày trời dần nóng lên, Lâm thị sớm thuê những căn viện trống xung quanh nhà Ngôn gia.

Người từ Tú Sơn lẽ sẽ đến uống rượu mừng, Lâm thị chuẩn từ sớm.

Chưa đến ngày chính của đại hôn, cả kinh thành rực rỡ hẳn lên.

Khắp nơi treo đèn lồng đỏ, mỗi nhà đều dán chữ "Song Hỷ" đỏ cửa.

Ngay cả ngọn cây cũng treo dải lụa đỏ.

Những dải lụa đỏ bay phấp phới trong gió, tạo nên một khí vui vẻ.

Tuệ Tuệ tùy ý hái một lá từ cây đào, dùng ngón trỏ bút, một thiệp mời bằng linh lực.

Suy nghĩ một chút, nàng từ trong hũ kẹo cưới trong sân lấy một nắm lớn, cho lá đào.

Thổi nhẹ lá đào xanh, lá đào biến thành một con hạc giấy, vỗ cánh bay lên trời.

Càng bay xa, càng bay cao.

"Tuệ Tuệ sắp thành hôn , các ngươi... thực sự đến xem ?"

"Các ngươi, đều là nhà đẻ của Tuệ Tuệ mà." Tuệ Tuệ thì thầm.

Chưa dứt lời, bên ngoài nha vội vã gọi: "Đại cô nương, nhị cô nương, cữu cữu và cữu mẫu của nhà Lâm gia đến, đang chuyện với phu nhân ở sân."

Tuệ Tuệ sáng mắt lên, nắm tay Bình An về phía sân.

Sắp thành hôn, thời gian bên gia đình càng ngày càng ít, trong nửa năm qua Tuệ Tuệ luôn ở bên cạnh Lâm thị.

Tịnh Trần từ Phật Tông tái sinh sống cách vách Tuệ Tuệ, ngẩng đầu lên trời.

"Mưa bão sắp đến... các ngươi thể chống đỡ bao lâu? Một năm? Hai năm?"

Lúc trong cung.

Triều thần đang nghị sự ở Ngự Thư Phòng.

"Bệ hạ, thuế lương của Đại Việt quá thấp, năm nay nên tăng lên một chút. Không thể để bá tánh mập lên mà ngân khố trống rỗng." Phương đại nhân .

Phó Cửu Tiêu gật đầu: " , thể để phòng trống gối chiếc. Trẫm sắp đại hôn ."

Phương đại nhân sững .

Lâm đại nhân : "Giảm thuế lương ba phần, trong ba năm qua bá tánh nghỉ ngơi, lợi cho dân."

Phó Cửu Tiêu gật đầu: " , còn ba ngày nữa là đại hôn ."

Lâm đại nhân chớp mắt.

Chung đại nhân : "Đại Việt sắp đón quốc mẫu, đây là chuyện vui lớn."

Phó Cửu Tiêu ông: " , Chung đại nhân thành hôn ? Có vợ con, ấm áp bên bếp lò, cuộc sống mới hy vọng. Chung đại nhân đừng bỏ cuộc!"

Chung đại nhân cho đội mũ xanh, tuyệt vọng gật đầu.

Khi rời khỏi Ngự Thư Phòng, đều thở dài một .

Khi Phó Cửu Tiêu khỏi Ngự Thư Phòng, thậm chí còn đá một cú con ch.ó bên đường.

"Ngươi ? Trẫm sắp thành hôn ."

"Từ giờ trở , trẫm sẽ là gia thất!"

Phó Cửu Tiêu là một thê quản lý chặt chẽ.

bao giờ thể hiện điều gì, nhưng cả thiên hạ đều điều đó.

Mỗi năm mới ngày mồng một Tết, đến triều báo cáo, nghỉ ba ngày.

Mà khi đại hôn, cho các quan nghỉ bảy ngày!

Chưa hết, để bày tỏ niềm vui của , còn giảm một phần thuế trong năm nay.

Để cả thiên hạ cùng chia sẻ niềm vui của .

Loading...