Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 359

Cập nhật lúc: 2025-07-20 23:02:16
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đứng ngoài cửa ?"

"Cẩn thận say nắng." Thái hậu vội vàng gọi Tuệ Tuệ trong.

"Những lời của Thẩm Ngạo Tuyết, ngươi đừng để tâm. Hoàng nhi ý kiến, cũng ý kiến. Cuộc sống của hai các ngươi, tự sống." Thái hậu với vẻ mặt ôn hòa tràn đầy vui vẻ nhẹ nhàng nắm tay Tuệ Tuệ.

Ây da, hoàng nhi của bà thật sự bằng cầm thú.

Lúc đó Tuệ Tuệ còn nhỏ thế, mà để ý.

"Mẫu hậu..." Tuệ Tuệ ngoan ngoãn gọi một tiếng.

Thái hậu vội vàng "aiz" một tiếng.

Huệ Di tính cách điềm tĩnh, thích nũng.

Còn Tuệ Tuệ đúng là kiểu cô nương lý tưởng trong lòng bà.

"Nếu Hoàng nhi đối xử với ngươi, hãy đến tìm ai gia, ai gia sẽ chủ cho ngươi. Tuyệt đối đừng chịu đựng," Thái hậu thương xót .

Không lạ gì khi Lâm thị yêu thích khuê nữ , nếu là bà, bà cũng thích .

Mềm mại và dịu dàng, thấy là đau lòng.

Đến giờ cơm trưa, Phó Cửu Tiêu vẫn trở về.

"Bệ hạ vẫn xong việc ?" Thái hậu lệnh chuẩn bữa trưa.

Ma ma thở dài: "Vừa nhận tin từ Ngự Thư Phòng."

"Bệ hạ còn rời khỏi Ngự Thư Phòng, đột nhiên nhận tin cấp báo."

"Mạt Bắc xảy động đất, trong một đêm đất rung núi lở, hàng nghìn ngôi nhà sụp đổ, hàng vạn chôn vùi."

"Bệ hạ gấp rút triệu tập các triều thần cung, e là trải qua một đêm ngủ."

Thái hậu kinh hoàng.

Phật châu trong tay bà ngừng một chút.

"Động đất?"

Ma ma cung gật đầu.

Bốp...

Chung trong tay Tuệ Tuệ rơi xuống đất.

"Làm Hoàng hậu nương nương sợ hãi , Hoàng hậu nương nương đừng lo lắng, bệ hạ nhất định sẽ xử lý thỏa." Ma ma vội vã sai dọn dẹp chung vỡ.

"Thôi, bữa trưa đổi thành đồ chay . Làm phiền Tuệ Tuệ bồi ai gia lão thái thái ăn chay niệm Phật." Thái hậu kéo tay Tuệ Tuệ.

"Mùa hè nóng bức, tay lạnh thế ?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Có trong phòng bồn đá quá mát ?" Thái hậu lệnh dời hai cái bồn đá.

Tuệ Tuệ nhẹ: "Có lẽ là vì đêm qua ngủ , chút cảm lạnh."

"Sau bữa trưa hãy để Thái y viện xem mạch cho Hoàng hậu." Thái hậu lo lắng.

Ma ma lập tức đồng ý.

Bữa trưa ăn vị gì, Thái hậu ăn xong liền đến tiểu Phật đường cầu phúc cho Đại Việt.

Tuệ Tuệ bộ ở trong cung, thấy cung nhân bên cạnh an ủi.

"Nương nương cần lo lắng. Mấy năm nay thiên tai thường xuyên xảy , bệ hạ đều xử lý , nhất định sẽ việc gì."

Tuệ Tuệ mỉm nhưng nổi.

"Thật kỳ lạ, ngày thành hôn của nương nương và bệ hạ, cả thành đều nở hoa. Sao mấy ngày nay, vườn hoa bắt đầu héo úa..." Các cung nhân vốn định hái vài bông hoa để cắm bình nhưng hoa đều héo rũ.

Như thể đột nhiên linh khí cắt đứt .

Lần , Phó Cửu Tiêu cho đến tận đêm khuya mới trở về. Khi trở , mệt mỏi rã rời, Tuệ Tuệ đang bên cửa sổ chờ đợi.

"Tuệ Tuệ, vẫn đợi ?" Phó Cửu Tiêu nhíu mày vội vàng nắm tay của Tuệ Tuệ.

Quả nhiên tay nàng lạnh.

Trong lúc bàn bạc quốc sự, đặc biệt bảo báo cho Tuệ Tuệ nghỉ ngơi sớm.

Phó Cửu Tiêu chút đau lòng.

Tuệ Tuệ mỉm nhẹ, múc một bát chè thanh nhiệt từ bếp lò nhỏ bàn.

"Tranh thủ uống lúc còn nóng, giải nhiệt. Bên trong thêm cam thảo..." Tuệ Tuệ tủm tỉm.

Phó Cửu Tiêu cầm muỗng múc từng muỗng một, cả hai cùng uống hết một bát.

Hắn nắm tay lạnh lẽo của nàng, ấm cho nàng.

Hắn Tuệ Tuệ đang lo lắng điều gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-359.html.]

"Tuệ Tuệ đừng lo lắng, hỏi rõ ."

"Động đất xảy mùa hè ban ngày, phần lớn bá tánh đều đang việc ngoài trời. Thương vong lớn, tài vật thì là chuyện nhỏ. Ta cử Tạ đại nhân tự hộ tống tài vật để hỗ trợ."

"Tuệ Tuệ đừng lo lắng. Bá tánh ."

Tuệ Tuệ khẽ chớp mắt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

"Cưới vợ như thế, còn cần gì nữa." Phó Cửu Tiêu nhẹ nhàng ôm nàng.

Hắn cúi đầu thì thấy mặt đất nhiều lá cây xanh.

Nhìn sơ qua, thể thấy vài chục chiếc, xé đôi thành đống.

Hắn cúi xuống nhặt những chiếc lá, phát hiện bàn còn vài chiếc nguyên vẹn.

"Ngươi dùng lá cây để xếp thành vật ? Để xem thử, cái gì mà Tuệ Tuệ xếp lâu như ?" Phó Cửu Tiêu cầm lấy lá, theo dấu xếp ...

Rốt cuộc thấy một con hạc rách nát.

"Ngốc quá, lá cây non như , xếp dễ rách, thể xếp thành hạc ." Phó Cửu Tiêu vò nhẹ tóc nàng.

"Xếp chơi thôi mà." Tuệ Tuệ cầm lấy những chiếc lá bàn, nhẹ nhàng vò nát.

"Nếu ngươi thích, khi nào xong việc sẽ giúp ngươi xếp vài con hạc giấy nha?"

Tuệ Tuệ nheo mắt: "Được."

Nàng những chiếc lá rách nát mặt đất, ánh mắt phần u buồn.

Phó Cửu Tiêu quả thật bận rộn.

Động đất giải quyết, phương Nam xảy lũ lụt, tiêu tốn thêm một thời gian.

Phó Cửu Tiêu cũng gầy khá nhiều. Xong việc thì mùa hè qua, trời sang đông, một năm kết thúc.

Năm nay bình yên, Phó Cửu Tiêu tự dẫn Tuệ Tuệ đến đài tế ngoài cung, chủ trì một buổi lễ tế.

Cầu mong năm mưa thuận gió hòa.

Không chỉ Đại Việt.

Phật quốc hạn hán, Thịnh Nguyên dịch bệnh, các quốc gia đều gặp vấn đề.

May mắn là việc đều trong tầm kiểm soát.

Cung yến đêm giao thừa, Tuệ Tuệ đặc biệt triệu kiến cả nhà Lâm thị.

Ngôn Minh cưới nương tử, tam tẩu mũm mĩm nhưng vẫn giữ nét ngây thơ của thiếu nữ. Má tròn trĩnh, đôi mắt tròn xoe trong veo.

Vừa liền là một cô nương đơn thuần.

Ngôn Minh từ nhỏ kinh doanh, tâm tư sâu sắc nhưng yêu thương thê tử ngây thơ của .

Ngôn Bình An mặt Chu lão thái thái, mặt là nụ ấm áp.

Sau cung yến, Tuệ Tuệ gọi vài đến gặp mặt.

"Ngươi rốt cuộc nghĩ thế nào? Sao gia phả nhà họ Chu?" Nàng nắm tay của Bình An hỏi.

"Ngươi là thê tử chính thức cưới hỏi đàng hoàng, trời đất chứng kiến, gia phả?" Tuệ Tuệ chút hiểu.

"Tỷ tỷ, Bình An suy nghĩ của riêng . Hừm, ngươi sẽ thôi." Bình An dịu dàng dỗ dành nàng.

Bình thường tính cách nàng điềm đạm, nhưng khi thành hôn phần kiêu ngạo hơn.

Có thể thấy nhà họ Chu đối xử với nàng .

"Chẳng lẽ ngươi vẫn còn nghĩ đến việc thế cưới chính thê khác để sinh con nối dõi ? Nhà họ Chu một khi chấp nhận ngươi, thì tuyệt đối sẽ cưới ai khác nữa." Tuệ Tuệ liếc nàng một cái, Ngôn Bình An chỉ .

Chính thất mới ghi gia phả, còn thì .

Trừ phi, chính thất tự nguyện lên gia phả.

"Tuệ Tuệ, ngươi thử món . Ngươi từ nhỏ thích món ăn của mẫu , hôm nay mẫu dậy sớm bận rộn chuẩn . Đặc biệt mang cung, để nguội sợ sẽ ngon." A Nguyệt mang lên một hộp thức ăn.

Khi hộp mở , mùi dứa thơm của món thịt lợn chua ngọt lập tức tỏa .

Màu sắc tươi sáng, óng ánh hấp dẫn.

"Còn ấm . Hồi nhỏ ngươi thích ăn món nhất, mẫu sợ ngươi nhớ nhà, đặc biệt mang đến cho ngươi." A Nguyệt dọn lên cho Tuệ Tuệ.

Tuệ Tuệ vốn dĩ vui mừng nhưng ngửi thấy mùi, sắc mặt lập tức đổi.

"Ư..." Tuệ Tuệ chỉ cảm thấy một dòng nước chua trào lên, đột nhiên nôn khan tiếng.

Phản ứng đều sững sờ.

Phản ứng của Tuệ Tuệ đến nhanh và đột ngột.

Thậm chí còn kịp phản ứng, cơ thể mềm nhũn ngã thẳng xuống đất.

"Mau truyền thái y!" Lâm thị sợ đến hồn bay phách lạc, mắt đỏ hoe hét lớn.

Loading...