Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 368

Cập nhật lúc: 2025-07-20 23:02:39
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Nương nương, mau . Có thú hoang!" Đào Lục lập tức kéo nàng rời .

ngờ con thú hoang tiếp tục tiến gần.

Nhìn thấy nó sắp leo lên tường thành, bất ngờ con mèo trắng chân Tuệ Tuệ bay lên trung và lao về phía .

Trên trung hiện hình dáng của hung thú thượng cổ.

Để bảo vệ Tuệ Tuệ, Phó Cửu Tiêu giải phóng sức mạnh của Hỗn Độn, lúc Hỗn Độn đang giao chiến với thú hoang.

"Là Hỗn Độn!" Tuệ Tuệ cố gắng mở mắt, đủ rõ hình dáng của Hỗn Độn. Khi xuống cầu thang, Tuệ Tuệ vội vã ôm bụng.

"Á..." Nàng cảm thấy cơ thể yếu , Đào Lục vội vàng đỡ nàng.

"Nương nương..."

Tuệ Tuệ với giọng run rẩy, mồ hôi lạnh đầy trán, nàng cố gắng gượng để : "Ta... lẽ sắp sinh ."

"Cái ..." Đào Lục cảm thấy lo lắng nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

"Nương nương, nô tỳ sẽ đỡ ngài phòng sinh." Sau đó , lập tức lớn tiếng gọi.

"Nhanh lên, , mời nữ y ngay, nương nương sắp sinh ." Mọi việc liên quan đến việc sinh nở, Phó Cửu Tiêu chuẩn từ một tháng .

Chỉ với một lệnh, lập tức cung nhân tràn .

Hỗn Độn đang chiến đấu với thú hoang trung, xung quanh là tiếng kêu gào và lóc.

"Đừng sợ, việc sinh nở của nương nương là việc lớn. Bệ hạ chắc chắn sẽ trọng thưởng! Đừng sợ!" Đào Lục thấy đều run rẩy, lập tức lớn.

"Các ngươi sợ cái gì? Bệ hạ thần lực trong , tin tưởng bệ hạ! Nếu nương nương gặp chuyện may thì đợi thú hoang ăn các ngươi, bệ hạ tha cho các ngươi !" Đào Lục nghiêm khắc .

Mọi mới tâm chuẩn .

Đã thông báo cho nhà họ Ngôn suốt đêm, Lâm thị búi sơ tóc và vội vàng cung.

Sau lưng còn con cái cùng.

"Nương nương thế nào ?" Lâm thị bên ngoài phòng sinh, xung quanh đầy tiếng kêu gọi và tiếng đánh , thật sự khiến lo lắng.

"Phu nhân ngài đừng lo, nương nương phòng sinh." Các cung nhân vội vã đáp .

Lâm thị qua bên ngoài với vẻ mặt lo lắng.

Sự bất an trong lòng bà gần như lên đến đỉnh điểm.

Tuệ Tuệ giường sinh, mắt nàng chỉ thấy từng đợt hoa mắt từng đợt cuồng.

Nàng cố gắng dụi mắt mới miễn cưỡng rõ vẻ mặt lo lắng của bà đỡ.

Bà đỡ đang há miệng gì đó trong sự lo lắng, nhưng Tuệ Tuệ thấy gì, chỉ thể mơ hồ bà.

Sau đó nàng thấy Đào Lục đang , lau nước mắt và quỳ bên giường, lớn tiếng gì đó.

nàng vẫn thấy gì.

Tuệ Tuệ cố gắng xoa tai, mơ hồ thấy tiếng của Lâm thị.

"Cố gắng lên, Tuệ Tuệ, cố gắng lên... Nương cầu xin ngươi, nương cầu xin ngươi..." Giọng Lâm thị thảm thiết, gần như là kêu gào.

Ánh mắt Tuệ Tuệ bỗng trở nên sáng rõ một chút, nàng lập tức bắt đầu gắng sức.

Bà đỡ lau nước mắt và bắt đầu bận rộn.

Đào Lục cũng vội vàng lau nước mắt, cầm chậu đồng bên cạnh bà đỡ để giúp đỡ.

Bà đỡ vị trí thai nhi, tình hình của Hoàng hậu nương nương, nhíu mày.

Bà kéo Đào Lục đang run rẩy sang một bên.

"Có lẽ sinh của nương nương sẽ gặp khó khăn."

Một câu như sấm vang.

Chậu đồng trong tay Đào Lục suýt nữa thì giữ nổi.

Tuệ Tuệ giường, mồ hôi đầm đìa.

Trong lúc Cửu Trọng Thiên, Thần giới đang cố gắng chống chọi đến mức tuyệt vọng.

"Tuệ Tuệ sắp sinh ..."

Đế Âm trong bộ chiến bào lơ lửng giữa trung, về phương xa.

Tiên phong đạo cốt Thiên Đế nghiêm túc : "Thần Sáng Thế tạo tam giới, tạo vạn vật, nên là chúng sẽ bảo vệ ngài. Ly rượu mừng đầy tháng, lẽ thể uống nữa."

"Tuệ Tuệ, hãy sống cuộc đời của ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-368.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

"Tam Giới, tự gánh vác."

Xung quanh thiên binh, thần tướng ngã xuống.

=

"Đào Lục, bên ngoài tiếng gì ? Có là tiếng chuông ?" Tuệ Tuệ dường như thấy tiếng chuông.

Đó là tiếng chuông tang của Thần giới.

Hôm nay ba bà đỡ đến, đều là những thánh thủ phụ khoa nổi tiếng của Đại Việt.

Hiện tại, tất cả họ đều vẻ mặt nghiêm trọng, ánh mắt thể hiện sự khó khăn.

Mắt Đào Lục đỏ ngầu, cố gắng kiềm chế nước mắt quỳ bên giường của Tuệ Tuệ.

"Nương nương, tiếng chuông, bên ngoài tiếng chuông." Đào Lục thành tiếng.

Nương nương phòng sinh ban đêm, hiện giờ trời sáng.

Lần sinh của nương nương khó khăn.

"Bệ hạ trở về ?" Giọng Tuệ Tuệ yếu ớt, sắc mặt trắng bệch như giấy.

"Sắp về , nương nương cố gắng lên, đôi nhi nữ thể thiếu ngài. Hài tử nương như cỏ dại, chỉ theo gió mà lớn thật đáng thương. Nương nương... bọn nhỏ sắp ngoài ..."

Đào Lục lấy quần áo trẻ sơ sinh chuẩn sẵn, đặt bên tay Tuệ Tuệ.

Môi Tuệ Tuệ khô khốc, Đào Lục vội vàng cho nàng uống chút nước.

Tuệ Tuệ đặt quần áo lên má, ánh mắt tràn đầy lưu luyến và kỳ vọng.

Lâm thị ngoài cửa ăn uống, như cứng đờ .

Rõ ràng trời sáng nhưng bầu trời đen kịt, càng khiến cảm thấy như cơn bão sắp đến.

Trời thấy một đám mây, mây đen bao phủ, ngay cả gió cũng mang theo vài phần sát khí lạnh lẽo.

Thậm chí, thỉnh thoảng còn thể thấy âm thanh lạnh lùng truyền đến từ trời cao.

Thấy Đào Lục vội vã bước , Lâm thị nhanh chóng tiến lên.

"Nương nương thế nào ?" Tay chân Lâm thị lạnh toát, tiến lên hỏi.

"Nương nương hồi phục chút ý thức, nô tỳ đến Ngự thiện phòng mang ít canh sâm cho nương nương ấm ." Đào Lục mím môi, sắc mặt chút căng thẳng.

"Nữ y và bà đỡ đều nương nương khó sinh. E là... một chốc một lát thể sinh ." Đào Lục gần như từng chữ từng chữ , giọng vô cùng khó khăn.

Lâm thị đột ngột buông nàng , Đào Lục vội vàng chạy về phía Ngự thiện phòng.

A Nguyệt chạy lên đỡ lấy Lâm thị đang mềm nhũn: "Nương, nương thể gục ngã. Tuệ Tuệ còn cần nương giúp đỡ."

Lâm thị vội vàng gật đầu: ", đúng, nương thể gục ngã."

Gần như run rẩy dậy, run lẩy bẩy.

Đôi mắt Ngôn Tinh Thần đẫm lệ, đột nhiên từ cổ kéo xuống hạt ngọc hình ngôi .

Đào Lục vặn mang canh sâm tới, nàng đưa cho Đào Lục.

"Đặt lòng bàn tay của tỷ tỷ." Tinh Thần sức mạnh của hạt ngọc , hạt ngọc thường giúp nàng thoát khỏi hiểm nguy, là bùa hộ mệnh của nàng.

thứ đều bằng tỷ tỷ.

Đào Lục thể cảm nhận sức mạnh to lớn trong viên ngọc, gật đầu bước điện.

Trong điện, bầu khí nghiêm túc, đều nương nương sinh khó khăn.

Đào Lục nhẹ nhàng đặt viên ngọc lòng bàn tay của Tuệ Tuệ, cảm giác quen thuộc khiến nàng sững sờ.

"Nhà họ Ngôn lo lắng cho nương nương, họ thức suốt đêm canh gác ngoài cửa. Hiện tại cơn đau còn nghiêm trọng nữa, nương nương, xin hãy uống một chút canh. Chốc nữa cần dùng sức nhiều lắm." Đào Lục nhẹ nhàng đỡ nàng lên, nàng miễn cưỡng uống nửa bát.

Không là do canh sâm do viên ngọc, mặt Tuệ Tuệ ửng hồng.

Thái hậu tin, cũng đến sớm từ đêm.

Lúc cùng với Lâm thị quỳ hành lang, cầu nguyện thần Phật khắp trời.

"Xuyên ca nhi ?" Lâm thị gần như mất chỗ dựa.

Nhìn thấy thời gian từng chút một trôi qua, thấy tiếng của Tuệ Tuệ vang lên từ trong phòng.

"Nhân gian khắp nơi đều đang gặp khó khăn, Xuyên ca nhi dẫn các quan trấn giữ." A Nguyệt cũng mang một bát canh sâm cho bà, đưa cho Thái hậu một bát.

"Nương, vì bản , cũng vì Tuệ Tuệ và đứa cháu ngoại tương lai mà uống một chút."

Hai lão nhân gần như run rẩy uống nửa bát, nhưng nhiều hơn nữa thì uống nổi.

Loading...