Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 370
Cập nhật lúc: 2025-07-20 23:02:44
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Là thần linh, cầu xin thần linh phù hộ chúng , cầu xin thần linh cứu chúng ."
"Thần linh, thần linh từ bi, xin thương xót chúng sinh." Mọi quỳ xuống đất, chắp tay cầu nguyện trong nước mắt.
"Thần linh, xin ngài cứu con của , nó mới vài tháng tuổi, xin ngài." Một nữ nhân ôm con trong vô vọng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mặt của Quân Hoa Đế Quân lạnh lùng: "Ngươi thấy ? Nghe thấy lời cầu nguyện của thế nhân ?"
Lời của Quân Hoa Đế Quân truyền hết tai Tuệ Tuệ.
Trên giường sinh suốt một ngày một đêm, Tuệ Tuệ kiệt sức.
Nàng ngơ ngác lên trời, Phó Cửu Tiêu đột nhiên xông .
Hắn gần như thành kính nâng lấy khuôn mặt Tuệ Tuệ: "Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ... , ."
Giọng Phó Cửu Tiêu run rẩy. Hắn cảm nhận Tuệ Tuệ gặp nguy hiểm nên vội vàng kết thúc trận chiến.
Hắn nắm lấy tay Tuệ Tuệ, đặt lên bụng nhô cao của nàng.
"Tuệ Tuệ ngươi xem, đây là hài tử của chúng . Hài tử mà chúng cùng tạo ... Nó sẽ đôi mắt giống ngươi, cũng sẽ ngũ quan như , trong nó chảy dòng m.á.u của chúng . Nó còn là một đứa trẻ sơ sinh, từng gặp nương..."
"Ngươi ? Chúng một nữ nhi, một nhi tử, chúng là long phượng thai. Ngươi là thiết nhất với chúng..."
"Tuệ Tuệ, đừng bỏ rơi ." Hoàng đế mặc long bào rách rưới, gần như van xin.
"Tuệ Tuệ, đừng bỏ rơi ." Phó Cửu Tiêu nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng.
"Tam giới trách nhiệm của ngươi, ngươi đủ . Ta và con, cũng thể giữ ngươi ?"
Tuệ Tuệ thể rõ ràng thấy sự sợ hãi trong mắt .
Nàng bao giờ thấy như thế .
Nàng dường như nâng tay đặt lên mặt , nhưng hiện giờ nàng còn sức lực.
Bà đỡ mặt tái nhợt: "Nương nương, khó sinh một ngày một đêm, đứa nhỏ sắp qua khỏi. Nương nương..."
Phó Cửu Tiêu cảm nhận sự áp chế và phản kháng mơ hồ từ trời đất.
Hắn dậy gào thét: "Tuệ Tuệ nợ tam giới, tại ép nàng, tại ?!"
"Ngươi gì, nhắm ! Ta sẽ nàng tế tam giới , và nàng cùng chung dòng máu, cũng thể!" Phó Cửu Tiêu xé rách long bào .
"Để !" giữa trời đất, tiếng đáp .
Phó Cửu Tiêu trong mưa, mưa đen rửa trôi khuôn mặt .
Không là nước mắt mưa.
Tuệ Tuệ khó sinh, đây là sự trừng phạt và cản trở của trời đất đối với việc nàng mang thai.
Hắn run rẩy khắp .
Và lúc ...
Bên ngoài cổng thành, đột nhiên một chiếc xe ngựa lao .
Trên nóc xe đầy đá, nhưng những viên đá sắp mưa đen ăn mòn.
Lão trưởng thôn Huyện Tú Sơn thở hổn hển, trong lòng ôm một cái hộp gỗ.
Quần áo ông mưa đen ăn mòn, để lộ vết thương.
cái hộp gỗ trong lòng ông tổn hại chút nào.
"Không , nóc xe sắp hỏng ." Người trẻ tuổi xe lớn tiếng hét.
"Chúng mượn vô xe ngựa dọc đường, nếu nhanh lên, sẽ kịp mất!" Khuôn mặt già nua của lão trưởng thôn đầy lo lắng.
"Ôi chao, thế khỏi nhà sớm một ngày."
Người trẻ tuổi mặt đầy đau khổ: "Đây do chúng quyết định."
"Chúng vốn định cầu phúc cho nương nương, ai ngờ bá tánh đến ngày càng nhiều, hơn trăm ngàn ... Nếu vì thời gian kịp, chắc chắn còn nhiều hơn nữa." Vẫn còn nhiều bá tánh giận dữ vì kịp chữ phúc cho nương nương.
"Nghe nương nương khó sinh một ngày một đêm , thể chờ nữa. Chi bằng, để lao..."
Người trẻ tuổi còn kịp xong, lão trưởng thôn nghiến răng: "Không , tự tay giao cho nương nương mới yên tâm. Đây là tấm lòng của hàng vạn bá tánh. Trời đổ d.a.o cũng giao cho khi chết." Vương Hữu Tài nghiến răng, ai mang cũng yên tâm nên ông đặc biệt lên đường cùng.
Để ảnh hưởng đến tiến độ, đường xương cốt ông gần như gãy.
Đây còn là sự cầu phúc của hàng vạn bá tánh.
Trên đường, vô bá tánh tự nguyện hộ tống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-370.html.]
Dọc đường còn gặp hai bầy dị thú, giữa chừng c.h.ế.t ít .
Vương Hữu Tài ôm chặt cái hộp gỗ trong lòng.
Ông đầy m.á.u bẩn, đầy những vết thương nhỏ mưa đen ăn mòn.
cái hộp gỗ trong lòng, ngoài lớp vỏ chút máu, dấu vết hư hại nào.
Vương Hữu Tài nghiến răng lao khỏi xe ngựa, đối mặt với mưa đen, hướng về phía cổng cung.
Trên ông mưa đen đốt cháy thành nhiều lỗ thủng.
"Nương nương... tiểu thành chủ... tiểu trưởng thôn, hãy chờ !" Mắt Lão trưởng thôn đỏ ngầu, nương nương khó sinh, nguy hiểm đến tính mạng, tiểu trưởng thôn của bọn họ.
"Tuệ Tuệ... tiểu Tuệ Tuệ của chúng . Vương gia gia đến ..." Giọng Vương Hữu Tài khàn đặc, cổ họng nghẹn ngào thể rõ.
Ông bước từng bước, gần như dẫm lên máu, lao về phía .
Tiểu trưởng thôn của ông, dẫn dắt bộ bá tánh trong thành vượt qua nguy hiểm.
Dáng loạng choạng vẫn kiên quyết bảo vệ cái hộp gỗ trong lòng.
Tuệ Tuệ, nàng bao giờ chỉ đơn phương hy sinh.
Nàng và bá tánh của nàng là song hướng tiến tới.
Mọi hành động của nàng đều bá tánh thấy rõ.
Người trẻ tuổi xe ngựa dậm chân, đẩy cái bàn nhỏ trong xe ngựa lên đầu .
Khi thấy lão trưởng thôn loạng choạng, vội vàng chạy đến đỡ lão trưởng thôn: "Để , ngài trụ nổi ! Tiểu trưởng thôn cũng là tiểu trưởng thôn của thành của chúng !"
Người trẻ tuổi nghiến răng, kéo Vương Hữu Tài mái hiên, ôm cái hộp gỗ và chạy về phía .
cái bàn nhỏ thể trụ bao lâu chứ, chạy bao xa, đầu mưa đen thiêu đốt.
Nóng đế mức kêu gào lên.
"Không thể hại chữ phúc của nương nương , nương nương khó sinh, còn trông cái ." Nghe phụ nhân khi sinh nở trăm chữ phúc nghĩa là chúc phúc, huống chi là vạn chữ phúc .
trẻ tuổi cuối cùng chịu nổi lâu, gần như mỗi bước đều đau đớn kêu lên.
Những bá tánh đang tuyệt vọng trốn trong nhà lén lút mở cửa sổ, thấy con phố tối tăm vắng vẻ, một luôn bảo vệ cái hộp gỗ trong lòng.
"Nghe là cung..."
"Nương nương khó sinh, đây là mang vạn chữ phúc đến ?"
"Đã một ngày một đêm , việc sinh nở là một chân quỷ môn quan, nương nương chắc chắn gặp nguy hiểm."
Mọi hình bóng đường phố sắp ngã xuống, sâu thẳm thở dài.
Đột nhiên, từ góc khuất một tiểu cô nương bước .
Trông bộ dáng tám chín tuổi.
Nàng đội một chiếc mũ lớn, bên trong nhét đầy đá, và mặc một bộ áo dày.
"Thúc thúc đưa cho . Nương nương là , cứu nương nương!" Nàng lấy cái hộp gỗ, là trưởng nữ trong gia đình, nàng chỉ và .
Ngày xưa quê hương gặp nạn đói, chính nhờ nương nương cứu trợ mới sống sót đến giờ.
Người trẻ tuổi ngạc nhiên, trơ mắt đứa nhỏ bảo vệ cái hộp tiếp tục tiến về phía .
Ngày càng nhiều mở cửa, ngày càng nhiều mở cửa sổ.
Nhìn đứa nhỏ khó khăn di chuyển trong mưa, môi của nàng cắn đến chảy máu, vẫn kiên trì.
Dường như một tiếng thở dài.
"Đến lúc báo đáp nương nương ." Một lão nhân mặc áo mưa và mũ nhận lấy cái hộp, chạy .
Lại trẻ tuổi tiếp nhận cái hộp, tiếp tục về phía .
Lại phụ nhận trẻ tuổi gia nhập, như trong một cuộc tiếp sức, nối tiếp , ngừng mang hy vọng đến tay nương nương.
Dưới mái hiên đầy , tất cả đều hình bóng liên tục phiên đó, ngừng tiến lên.
Trong đêm đen tuyệt vọng, thắp sáng cho nàng một ngọn đèn.
Khi ai chịu nổi, lập tức tiến tới thế.
Toàn bộ quá trình một lời , một câu.
Mọi tự động nhận nhiệm vụ, lặng lẽ cống hiến sức lực của .
Cuối cùng, gõ vang cửa cung.