Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 373
Cập nhật lúc: 2025-07-20 23:02:52
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trời đất như bước ngày tận thế.
Bóng tối bao trùm nơi, thấy chút ánh sáng nào.
Gió lạnh thổi mạnh, mưa đen ăn mòn tất cả.
Mọi sinh linh trời đất, đều mưa đen xâm nhập, từng chút một tan biến hư .
Đây là luồng khí hung bạo trong gian hoang vắng, trộn lẫn với mưa rơi xuống, thế giới nhỏ bé thể chịu nổi.
Chúng sinh Tam Giới đều quỳ mặt đất.
Bá tánh Đại Việt lóc thành tiếng.
"Nương nương... ngài . Ngài ..." Một lão nhân ôm chặt cháu gái trong lòng, tiểu Hoàng hậu cũng là đứa nhỏ mà họ lớn lên.
Tiểu cô nương như , đáng lẽ đang ở độ tuổi cưng chiều nhất.
"Chúng phận của riêng , sống c.h.ế.t đều oán trách ngài. Ngài đủ ..." Lão thái thái ôm cháu gái, thấy bóng dáng cô đơn lẻ loi trời, lòng đau như cắt.
Bá tánh Phủ Vọng Sơn càng thê lương, gần như cầu xin nàng ở .
"Nếu ngài, chúng tàn sát cách đây mười mấy năm . Sống thêm mười mấy năm, là đủ , đủ ! Nương nương ... Tiểu thành chủ !" Bá tánh thành Tuệ Mãn Thành gần như phát điên.
"Ngài ba tuổi lên tường thành, chỉ cứu lấy xác chúng , chỉ cứu lấy con cháu chúng , mà còn cứu lấy tâm hồn chúng ."
"Mười mấy năm nay đều nhờ ngài mà . Bây giờ dù trả , chúng cũng hối hận!"
Tuệ Tuệ cúi xuống chúng sinh Tam Giới.
Trong lòng Quân Hoa Đế Quân vài phần hiểu.
"Lần đầu tiên sáng thế, là khi ngô trời đất tác động."
"Tuy nhiên, cứu thế là do tự nguyện." Tuệ Tuệ thì thầm.
"Quân Hoa Đế Quân, ngươi hiểu." Tuệ Tuệ nhẹ lắc đầu, Quân Hoa Đế Quân sinh ảnh hưởng bởi khí tức của Tam Giới, một lòng hướng về Tam Giới.
Chưa từng yêu, hiểu tất cả những điều ?
Bỏ ngoài tai tiếng khắp nơi, Tuệ Tuệ về phía Đế Âm.
Trên Đế Âm nhuốm đầy máu, các thần linh phía đều đành nàng.
Tuệ Tuệ nhẹ mỉm với họ.
"Từ hôm nay, ngô sẽ trở về đại địa, trở về Tam Giới, mỗi cỏ cây hoa lá đều là hóa của ngô."
Ánh mắt Tuệ Tuệ dừng Phó Cửu Tiêu, Phó Cửu Tiêu gần như cầu xin nàng.
Tuệ Tuệ híp mắt , cơ thể gầy gò lơ lửng giữa trung.
Một chút ánh từ cơ thể nàng thoát , hóa thành sức mạnh nguyên thủy mạnh mẽ, hướng về phía kết giới.
Ánh rải rác bay giữa Tam Giới.
Kết giới phá vỡ từng chút một bắt đầu sửa chữa.
Sửa chữa kết giới, thế gian chỉ một nàng thể thực hiện.
Đây là trách nhiệm, là sứ mệnh của nàng, ai thể thế.
Một luồng sức mạnh nhẹ nhàng hóa thành gió nhẹ, vuốt ve gương mặt Phó Cửu Tiêu, tóc bay lên, như thể Tuệ Tuệ nhẹ nhàng vuốt ve má .
Vết thương do mưa đen gây lập tức hồi phục như cũ.
Gió nhẹ lướt qua chúng sinh, vết thương của họ ngay lập tức lành .
Thần Sáng Thế, mãi mãi yêu Tam Giới.
Tất cả đều .
Dưới ánh mắt của chúng sinh Tam Giới, họ thấy nàng từ từ biến mất.
Vân Mộng Hạ Vũ
Linh khí vốn của nàng sửa chữa kết giới.
Hơi thở của nàng hóa thành gió nhẹ.
Tóc của nàng hóa thành rừng cây, đầy hoa nở.
Xương của nàng hóa thành núi non.
Máu của nàng hóa thành sông suối.
Thế giới nhỏ bé hủy hoại nhanh chóng hồi phục và tụ .
Hình dáng của nàng lung lay sắp biến mất, gần như trong suốt.
Vào khoảnh khắc cuối cùng hình dáng nàng sắp tan biến, nàng thì thầm: "Phải ánh sáng."
Một tia sáng mặt trời mãnh liệt mạnh mẽ xuyên qua lớp mây dày, mang đến chút ánh sáng.
Ánh sáng dần dần lan rộng, mạnh mẽ xua đuổi bóng tối.
Ánh sáng trở với đại địa.
Nơi ánh sáng chiếu đến, nơi mặt đất mưa đen ăn mòn, giờ đây hoa nở, cây cối mọc um tùm, dần dần trở màu xanh tươi như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-373.html.]
"A! Là mặt trời!"
"Có mặt trời !!" Sau hai ngày hai đêm thấy ánh sáng, hầu hết đều sắp sụp đổ.
Lúc thấy ánh sáng mặt trời, đều vui mừng hớn hở.
Tuệ Tuệ mỉm nhẹ, dùng sức lực cuối cùng, một nữa ban cho Tam Giới sự sống thứ hai.
Tia sáng đó xua tan tuyệt vọng và bóng tối, mang hy vọng cho .
Hình bóng của Tuệ Tuệ mặt chúng sinh Tam Giới tan vỡ, hóa thành từng cây cỏ, chim thú, côn trùng.
Nàng luôn yêu thế giới .
Giống như yêu nàng .
"Nương nương!" Giọng của nhân gian vang lên, mưa từ trời rơi xuống ào ạt.
"Mưa đen biến mất, đó là mưa lành." Đây là trận mưa lành đầu tiên do Thần Sáng Thế tạo , thể dưỡng ẩm cho vạn vật, nuôi dưỡng sinh linh.
"Dù Thần Sáng Thế biến mất, nàng vẫn yêu chúng ." Lão nhân ôm cháu gái trong lòng, to.
"Thần Sáng Thế nợ chúng , là chúng nợ nàng. Mọi đều nợ nàng." Lão nhân nghĩ đến cô nương ngoan ngoãn và bụng , lòng đau như cắt.
Tam Giới đầy đau thương.
Quân Hoa Đế Quân mở tay , một giọt mưa lành rơi đầu ngón tay của , thấm cơ thể liền nuôi dưỡng thể.
Hắn...
Có phần hiểu.
Rõ ràng nhân gian sắp hủy diệt, quê hương phá hủy, sinh linh lầm than nhưng ai nàng chết, ai nàng hy sinh.
Tại ?
Rõ ràng ép buộc, nhưng nàng vẫn chọn sửa chữa kết giới.
"Rõ ràng cứu thế, rõ ràng tất cả đều hóa nguy thành an, tại ..." Mọi đều rơi lệ vì nàng?
Hắn hiểu cảm xúc như .
Không hiểu tình cảm để ý đến sự sống chết.
Núi sông phá vỡ, nàng cuối cùng cũng bằng một cứu vãn Tam Giới.
Hình dáng của Đế Âm dường như gù hẳn xuống, như già nhiều.
"Cuối cùng, vẫn đến kết cục đó." Đế Âm thất hồn lạc phách, đứa nhỏ mà họ dùng bộ sức lực của Thần giới để nuôi dưỡng trưởng thành.
Phó Cửu Tiêu tuyệt vọng.
Ánh sáng trong mắt dần tắt, trở nên mờ nhạt, còn sinh khí.
"Con của !"
"Phụt..." Lâm Thị kêu lên một tiếng, mắt mở to phun một ngụm m.á.u ngã xuống đất.
"Nương!" Tinh Thần và A Nguyệt vội vàng lao đến, giữ chặt Lâm thị.
Lâm thị còn cảm giác, mặt tái nhợt, lông mày nhíu chặt.
Lòng đau đớn.
Nữ nhi của bà, đứa nhỏ của bà.
Nước mắt tràn từ đôi mắt khép chặt của Lâm thị.
"Cuối cùng, ngươi vẫn bỏ rơi ." Phó Cửu Tiêu thì thào, như một con rối mất linh hồn.
Cả đời theo đuổi, cuối cùng vẫn thất bại tam giới.
Tấm chăn vạn chữ phúc từ trời rơi xuống, giơ tay và nó rơi lòng bàn tay của .
Dường như còn lưu ấm của Tuệ Tuệ.
còn thấy bóng dáng . Phó Cửu Tiêu úp mặt chăn, lặng lẽ rơi nước mắt.
Đột nhiên, mưa tạnh.
Phó Cửu Tiêu ngừng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe.
Khắp nơi đều đang mưa, chỉ riêng quanh là một giọt mưa nào.
Xung quanh như ngăn cách, một giọt mưa nào rơi .
Phó Cửu Tiêu thấy cảnh tượng , trong lòng càng thêm đau đớn.
Hắn cảm thấy một vị tanh nồng ở cổ họng.
Hắn gắng sức kìm nén cơn buồn nôn, nuốt trở .
Tuệ Tuệ của ...
Trong gió, trong mưa, trong hoa, trong cây, trong mây, trong muôn vật nàng yêu đời.
Chỉ điều, ở trong vòng tay .
"Phụt..." Một ngụm m.á.u đỏ tươi trào từ khóe miệng.