Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 375

Cập nhật lúc: 2025-07-20 23:02:57
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ khi tỉnh , Lâm thị cũng , một lời nào, ăn uống, suốt ngày chỉ ngẩn ngơ.

Từ khi Tuệ Tuệ xuất giá, khuê phòng của nàng vẫn hề đổi.

Mọi vật dụng bên trong vẫn còn nguyên như xưa.

Lâm thị trong phòng, thậm chí cảm nhận nỗi đau trong lòng.

Cả dường như tê liệt.

Những chậu cây xanh tươi trồng trong phòng bà đây bao giờ héo úa, luôn tràn đầy sức sống.

từ khi Tuệ Tuệ , những chậu cây ngay lập tức mất sức sống, lá úa vàng, thể cứu vãn.

Lâm thị tìm từ trong tủ chiếc tã lót đầu tiên mà Tuệ Tuệ mang khi đến nhà họ Ngôn.

Hơn mười năm trôi qua, vẫn còn mới nguyên.

Lâm thị ôm chiếc tã lót, cả khuôn mặt chôn trong đó, như một c.h.ế.t , cũng ầm ĩ.

"Mẫu ... mẫu , nhài hãy ." A Nguyệt quỳ bên cạnh bà.

Mắt Ngôn Tinh Thần đỏ hoe, đến mức còn tiếng.

Ngôn Xuyên râu ria xồm xoàm, chẳng còn phong thái tuấn tú ngày xưa, đôi mắt đầy tia m.á.u và mệt mỏi.

"Nương... Tuệ Tuệ ngài như thế . Tuệ Tuệ lo lắng nhất chính là ngài mà." Giọng Ngôn Xuyên khàn đặc, dám nghĩ về chuyện của , mỗi khi nghĩ đến, tim đau như d.a.o cắt.

"Nàng sắp sinh mà vẫn thường xuyên gọi ngài cung để tâm sự. Mẫu , Tuệ Tuệ mà sẽ buồn." A Nguyệt lau nước mắt, trong lòng bà coi Tuệ Tuệ còn thiết hơn cả nhi tử.

"Mẫu , ngài hãy . Ngài !!"

Đôi môi Lâm thị bà tự cắn đến bật máu, cổ họng khàn đặc, thốt nổi một lời.

"Ta... ngu ngốc như , nhận Tuệ Tuệ đang giao phó hậu sự." Lâm thị chỉ trách , chỉ tự hận .

"Ta chỉ hận bản thôi. Hận ý định của Tuệ Tuệ."

"Tuệ Tuệ của , đứa nhỏ bé bỏng sợ đau như . Nàng sớm phận của , cái kết của , một con đường dẫn đến cái chết!"

"Chỉ nghĩ đến thôi, lòng đau như d.a.o cắt." Lâm thị khẽ hít một , chỉ cảm thấy hít đều là những lưỡi d.a.o sắc nhọn.

Mắt Ngôn Xuyên khẽ run lên.

Lâm thị bật , ôm lấy A Nguyệt òa.

Ngôn Xuyên cố gắng nén nước mắt, đẩy cửa bước ngoài.

Mặt Ngôn Bình An trắng bệch ngoài cửa.

Thân hình run rẩy, nàng một cách vô cảm: "Ngoài Tuệ Tuệ , đời còn ai thể bổ sung kết giới."

"Ta từng nghĩ rằng, là hóa tình căn của Tuệ Tuệ, đủ thất tình lục dục, thể Tuệ Tuệ đến cái chết."

" ngờ..."

Bình An rơi nước mắt lã chã.

Nàng từng nghĩ rằng rời xa hoa sen hóa nên khiến ao sen khô cạn.

giờ nghĩ ...

Chỉ e Tuệ Tuệ chuẩn từ lâu, linh khí trong ao sen đều trở với nàng, vì nàng là hóa từ tình căn của Tuệ Tuệ.

Ngay từ đầu, Tuệ Tuệ định sẵn sẽ một bước đến cái chết.

Ngôn Xuyên cúi đầu, cố nén để nước mắt rơi, gật đầu với Bình An: "Xin ."

Giọng run rẩy, đó nhanh chóng rời .

Bình An một lảo đảo đến ao sen, ao sen giờ úa vàng, còn cảnh nhộn nhịp như .

Trước bàn đá, vẫn còn lò nướng nhỏ mà Tuệ Tuệ để .

Họ từng bên bàn đá nướng đậu phộng, nướng sữa, nướng hồng.

Bình An ngã cầu gỗ, từ trong n.g.ự.c rút một con d.a.o nhỏ, nhẹ nhàng rạch lên đầu ngón tay.

Máu đỏ tươi nhỏ xuống.

Trong m.á.u còn một chút linh khí nào.

Bình An nức nở.

Nửa tháng , tỷ tỷ hỏi nàng nguyện vọng gì.

Lúc đó, nàng nhận điều khác lạ, chỉ nghĩ rằng sẽ tỷ tỷ bổ sung kết giới, nên chỉ đáp: "Đời cầu mong gì, nếu kiếp , một phàm thực sự. Có thể thành hôn sinh con, sống một cuộc đời bình thường."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-375.html.]

Lúc đó tỷ tỷ liền nắm tay nàng, mỉm : "Bình An của chúng hiền lành đáng yêu, chắc chắn sẽ những ngày tháng ."

Sau đó, tỷ tỷ ăn củ sen trong ao sen.

Để bảo quản , nhớ mang một ít củ sen bùn.

Chỉ e rằng...

Tỷ tỷ dùng bùn để nặn hình nộm, và khoảnh khắc cuối cùng của việc bổ sung kết giới, truyền cho nàng sức mạnh của Thần Sáng Thế.

Còn bây giờ...

Nàng thực sự trở thành một phàm.

Mong ước thành hiện thực, nhưng cảm xúc trong lòng Bình An hề như nàng tưởng tượng. Nếu thể lựa chọn, nàng thà một tinh quái suốt đời còn hơn là mất tỷ tỷ yêu của .

Cả thành chìm trong nỗi đau buồn sự của Tuệ Tuệ, ai ép buộc nhưng tự nguyện để tang trong suốt một tháng.

Một tháng , hai đứa nhỏ đầy tháng. Phó Cửu Tiêu tổ chức lễ đầy tháng linh đình mà chỉ mời nhà họ Ngôn cùng nhà họ Tạ, nhà họ Chu, và một vài gia đình thiết với Tuệ Tuệ.

Tiệc chỉ là món chay, món mặn.

Hai đứa nhỏ kháu khỉnh, mũm mĩm đáng yêu, giống Tuệ Tuệ giống Phó Cửu Tiêu.

Tính cách của chúng cũng trái ngược .

"Đại hoàng tử , tiếng vang dội, mỗi khi tè ị thì hét lên ngừng."

"Còn tiểu công chúa thì ngược . Tính tình lười nhác, dù tè cũng chẳng buồn lớn, chỉ mở đôi mắt trong veo khác, thấy đầy vẻ tinh quái."

Lâm thị ôm lấy tiểu công chúa, mắt đỏ hoe. Đứa nhỏ giống Tuệ Tuệ lúc còn bé đến năm sáu phần.

"Đã đặt tên cho chúng ?" Lâm thị nén nước mắt, ôm đứa bé trong lòng hỏi.

Ánh mắt Phó Cửu Tiêu tràn đầy sự dịu dàng: "Đã đặt , trưởng tử là Phó Hoài Chi, nữ nhi là Phó Tri Ngôn."

Nghe cái tên , mắt Lâm thị cay xè. Bà cúi đầu xuống để che giấu những giọt lệ đang trào . Ai cũng rõ sự tưởng nhớ dành cho ai.

"Tên ... tên ." Lâm thị nhẹ nhàng vuốt ve má đứa nhỏ, tiểu công chúa vốn luôn lạnh lùng dường như nhận điều gì đó, mở mắt .

Nâng tay nhỏ bé lên, gọi, bàn tay mũm mĩm chạm má Lâm thị.

Lâm thị sững . Những giọt nước mắt mặt bà vô tình tiểu công chúa lau . Nàng còn toe toét, để lộ cái miệng răng, khiến Lâm thị kịp buồn mà chỉ mỉm đáp .

Trong lòng Phó Cửu Tiêu cảm thấy lên men: "Đứa nhỏ thích ngủ, thích giao tiếp với ai. Vậy mà nàng gần gũi với mẫu ." Phó Cửu Tiêu luôn gọi Lâm thị là mẫu .

Phó Cửu Tiêu yên, lập tức dậy, tiến đến tiểu công chúa và đưa tay .

Tiểu công chúa nãy còn toe toét nhưng khi thấy tay đưa tới, như ấn nút ngủ, cô bé đầu một cái, đưa tay nhỏ lên dụi mắt, còn ngáp một cái.

Sau đó nhắm mắt .

Vân Mộng Hạ Vũ

Phó Cửu Tiêu yên ngạc nhiên, nỗi buồn trong lòng cũng vơi phần nào.

Lâm thị đến thể khép miệng.

"Ngủ , ngủ . Bệ hạ, tiểu công chúa lẽ quá mệt mỏi ." Lâm thị mà ngay cả bản bà cũng tin, bật thành tiếng.

"Thật ?" Phó Cửu Tiêu hiểu đưa tay đặt mũi tiểu công chúa kiểm tra.

Ngay lập tức, nhíu mày.

"Đứa nhỏ , thở ?"

Mọi đều giật .

Ngôn Xuyên lập tức đặt tay mũi cô bé, sắc mặt đổi.

Đang định gọi thái y.

"Ơ, hô hấp ?" Ngôn Xuyên ngờ vực .

Mặt mày của Đào Nhuỵ co giật, một lúc mới yếu ớt : "Tiểu công chúa là hài tử của ngài , tổng thể giống với những đứa nhỏ bình thường ở nhân gian. Có lẽ là chút thần thông trong ."

Mặt Phó Cửu Tiêu biến sắc: "Thần thông cần thở?"

Đào Lục tuy mất một tay nhưng vẫn ở cung chăm sóc hai đứa nhỏ, và Phó Cửu Tiêu cũng tin tưởng họ hơn.

Các nàng gần như ở bên hai đứa nhỏ cả ngày đêm, đương nhiên là hiểu rõ.

Đào Lục ho nhẹ, mặt chút hổ: "Thực , tiểu công chúa thường như . Nô tỳ và Đào Nhuỵ thường nhắc nhở nàng thở."

"Chẳng lẽ, đứa nhỏ bệnh?" Lâm thị phắt dậy, trái tim như bóp nghẹt.

Đào Lục nhắm mắt , đành thật: "Có thể nào... nàng chỉ là lười thở thôi?"

Lười đến mức buồn thở.

Mọi đều sững sờ!!!

Loading...