Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 377

Cập nhật lúc: 2025-07-20 23:03:05
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Các ngươi phân biệt hai tiểu chủ tử như thế nào? Có mỗi đều cởi đồ để xem ?" Phó Cửu Tiêu hỏi.

Bà v.ú trả lời: "Lúc bọn nô tỳ cho hai đứa nhỏ mang tất khác , nhưng hai vị tiểu chủ tử thường xuyên đá rơi tất. Lâu dần liền phân biệt bằng mắt thường."

"Tiểu công chúa thì yên tĩnh, đại hoàng tử thì , đứa nào dữ dội nhất chắc chắn là đại hoàng tử."

"Vậy các ngươi cho hai đứa nhỏ uống sữa cùng lúc luân phiên?"

Bà v.ú đáp: "Là cho uống luân phiên. Tố Chi cho tiểu công chúa b.ú , đó nô tỳ cho đại hoàng tử bú."

Phó Cửu Tiêu liếc đang vẻ mặt uất ức béo nhi tử.

"Lần cuối cùng cho uống là khi nào?"

"Khoảng hai canh giờ , đêm nay còn cho b.ú thêm một nữa, giờ cũng sắp đến lúc ." Bà v.ú thành thật đáp.

"Vậy các ngươi cho uống sữa . Trẫm sẽ ngoài một lát." Phó Cửu Tiêu đặt đứa nhỏ nôi.

Nhi tử đáng thương vô cùng của còn đưa tay nắm lấy tay cha, Phó Cửu Tiêu khẽ chạm mũi : "Hãy ngoan ngoãn uống sữa , lát nữa phụ hoàng sẽ bế ngươi."

Phó Cửu Tiêu dẫn lui ngoài, gọi bà v.ú .

Vừa lúc cung nữ mang sữa nóng tới, Tố Chi nhanh chóng nhận lấy.

Bây giờ là tháng mười một, trời se lạnh nên tạm thời mang đến một phần .

Mọi ở cửa, mơ hồ thể thấy cảnh tượng trong phòng.

Lúc Tố Chi lấy đồ, Phó Cửu Tiêu liền thấy tiểu công chúa mở mắt.

Tiểu nữ nhi liếc ca ca, đợi đến khi Tố Chi tới gần, nàng bắt chước dáng vẻ của ca ca, giơ tay lên nghịch ngợm bập bẹ vài tiếng.

Đại hoàng tử với vẻ mặt ngây ngô, ngốc nghếch .

Tố Chi ngạc nhiên một chút, bế đại hoàng tử đang yên lặng lên.

Đại hoàng tử chịu ăn, Tố Chi dỗ dành mãi.

"Đại hoàng tử uống xong mới thể cao lớn đấy."

Cố gắng dỗ dành xong một bát.

Tố Chi đút xong bưng bát ngoài.

Bà v.ú bên cạnh Phó Cửu Tiêu trợn tròn mắt.

Không đúng , Tố Chi đút cho đại hoàng tử, thì mà nàng đút là ai?

Bà v.ú giật .

Nhìn thấy Phó Cửu Tiêu hiệu cho .

Bà v.ú cầm bát nhỏ lên, bước phòng gọi: "Nô tỳ đến đút cho ngài đây."

Nàng đặt bát nhỏ lên bàn, lúc thấy hai vị tiểu chủ tử.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiểu công chúa bèn nhéo một cái cánh tay của ca ca.

"Oa..." Một tiếng vang lên.

"Đến đây đến đây, . Đừng vội, đừng vội, nguội , thể uống ..." Bà v.ú cầm bát xoay .

Đột nhiên, nàng dừng .

Sao là đại hoàng tử nữa?

Nếu nàng thấy Tố Chi đút cho đại hoàng tử ở ngoài cửa, thì theo thói quen nàng sẽ đút cho đại hoàng tử!!!

Bà v.ú kinh ngạc trợn tròn mắt!!

Phó Cửu Tiêu xoa xoa trán, bà v.ú căng thẳng bệ hạ.

Rồi bế đại hoàng tử đang thút thít trong nôi lên, nhéo nhéo bụng nhỏ đang phồng lên của bé.

Không trách ấm ức.

"Hôm nay cả ngày, các ngươi đều đút cho cùng một !!"

Ồ ạt, đều quỳ xuống đất.

Phó Cửu Tiêu bất đắc dĩ phất tay: "Thôi, lên ."

Hai bà v.ú đều tái mét mặt.

Không trách tại hôm nay đại hoàng tử đến khản cả giọng.

Phó Cửu Tiêu bế tiểu nữ nhi giả vờ ngốc nghếch lên, tiểu nữ nhi răng toe toét với .

Chỉ là nàng để ý, há miệng liền chảy nước dãi.

Người nhỏ nhưng sĩ diện lắm.

Ngay đó liền phồng miệng, nhất quyết để nước dãi chảy .

Phó Cửu Tiêu cho hạ nhân lui , cục bông nhỏ hỏi: "Ngươi cố tình hành hạ ca ca ?"

Nữ nhi của , dường như chút trí tuệ mơ hồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-377.html.]

Nửa hiểu nửa , bẩm sinh linh khí.

Cục bông nhỏ giống như tủi nhiều, bĩu bĩu môi, những giọt nước mắt to tròn bắt đầu rơi xuống.

Tiểu oa nhi trắng nõn như tượng ngọc, nước mắt trong suốt lăn dài nhưng vẫn cố chấp bĩu môi, chịu thành tiếng.

Đôi mắt trong veo, như một dòng suối mát.

Phó Cửu Tiêu thấy nàng ấm ức, đột nhiên hỏi: "Các ngươi... ăn no ?"

"Đồ ăn ở trần gian, khiến các ngươi cảm giác no ư?"

Phó Cửu Tiêu đột nhiên nhớ , thần linh khó để sinh con, nhưng một khi sinh , thì cần đến linh thảo bảo vật để nuôi dưỡng.

Cha càng mạnh mẽ, thì con cái cần càng nhiều linh khí.

Hắn tuy chuyển sinh, nhưng linh hồn mạnh mẽ, cùng nguồn gốc với Tuệ Tuệ.

Hai bọn họ sinh con cái, thậm chí thiên địa bài xích.

Có thể thấy, bọn họ sinh mạnh mẽ.

Phó Cửu Tiêu thở dài: "Là của phụ ."

Ngày đêm nhớ đến Tuệ Tuệ, đến mức quên mất rằng đồ ăn ở trần gian thể đáp ứng nhu cầu phát triển của hai đứa nhỏ.

"Ngươi tự ăn no, nên rằng ca ca cũng no, nên mới nhường sữa cho ca ca ?"

"Đồ ngốc! Phụ xin các ngươi."

"Dạ dày của ca ca chỉ ngần , dù ăn bao nhiêu đồ ăn ở trần gian cũng chỉ bụng căng , nhưng đáp ứng linh khí mà các ngươi cần. Đợi một lát, phụ sẽ tìm linh vật cho các ngươi." Ở Đọa Thần giới của , linh thảo bảo vật, nuôi nổi hai đứa nhỏ.

Sau đó Phó Cửu Tiêu triệu tập cung nhân, đội cho hai đứa nhỏ hai chiếc mũ nhỏ khác để phân biệt.

Trải qua một đêm náo loạn, nỗi buồn trong lòng cũng vơi phần nào.

Ngày hôm , đem linh vật hóa tiến cơ thể hai đứa nhỏ, quả nhiên đêm đó cả hai ngủ ngon giấc hơn hẳn.

Hỗn Độn bây giờ hóa thành một tiểu đồng nhỏ bảy tám tuổi, ở trong cung để chăm sóc hai vị tiểu chủ tử.

"Bệ hạ, tóc bạc của ngài ngày càng nhiều hơn ." Vương công công búi tóc cho Hoàng đế, thấy mái tóc bạc đầy đầu, mắt liền đỏ hoe.

Từ ngày nương nương vá trời, tóc đen của bệ hạ trong một đêm bạc trắng .

Rõ ràng khuôn mặt vẫn rạng ngời như ngọc, nhưng là mái tóc bạc đầy đầu.

Vẻ mặt của Phó Cửu Tiêu hờ hững, trong mắt chút cảm xúc.

Tuệ Tuệ chết, tất cả đều trở nên vô nghĩa.

Đột nhiên, ánh mắt Phó Cửu Tiêu trở nên sắc lạnh.

Vương công công còn kịp phản ứng, mềm nhũn ngã xuống đất.

Trong mắt Phó Cửu Tiêu, sát ý ngút trời.

Hình dáng của Quân Hoa Đế Quân hiện trong điện.

"Ngươi còn đến gì? Tuệ Tuệ hy sinh vì đại nghĩa thiên hạ, ngươi còn gì nữa?!" Phó Cửu Tiêu với giọng lạnh lùng.

"Nàng sinh để sống, ngươi sinh để chết, vốn dĩ nên kết hợp. ngược , các ngươi còn sinh hai đứa nghiệt chủng, nếu ngươi lòng, lẽ ngươi nên giải quyết chúng!"

Quân Hoa Đế Quân với vẻ mặt thản nhiên.

Quân Hoa Đế Quân thành thần vạn năm, sớm dự đoán rằng, kiếp nạn của sẽ đến trong vòng mười mấy năm nữa.

Nếu đóng vai kẻ ác , thì , ba giới thần, nhân, ma sẽ đối mặt thế nào?

Sát ý của Phó Cửu Tiêu lập tức hiện rõ.

"Quân Hoa, bao giờ nghĩ ngươi đáng thương đến thế." Phó Cửu Tiêu với vẻ mặt lạnh nhạt.

"Cho dù thế nhân đang sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, nhưng vẫn luôn bảo vệ Tuệ Tuệ, ngươi thất vọng? Có nghi hoặc?"

"Chỉ tiếc rằng, cả đời ngươi sẽ thể nào hiểu ."

"Và mãi mãi thể hiểu loại cảm tình đó." Trong mắt Phó Cửu Tiêu thậm chí còn chút thương hại.

Chư thần của thiên địa, một phần là Tuệ Tuệ tự tay phong thần.

Một phần là phàm nhân phi thăng.

Còn Quân Hoa Đế Quân, là thần linh dựng dục từ chính khí của thiên địa.

Sinh chỉ để bảo vệ tam giới.

Trong mắt , sự an nguy của tam giới quan trọng hơn tất cả, đây là ý nghĩ khắc sâu xương tủy.

Trong mắt , thể cứu vớt tam giới bằng sức mạnh của , đó là một niềm vinh quang.

"Bản tôn cần gì hiểu? Nàng khả năng cứu thế, dùng một mạng của nàng đổi lấy chúng sinh tam giới, đó là may mắn của nàng!"

Phó Cửu Tiêu lạnh một tiếng.

Hắn hiểu rằng, thể rõ với Quân Hoa Đế Quân.

Là linh hồn sinh để bảo vệ tam giới, bảo vệ tam giới khắc sâu cốt tủy của .

Loading...